Mạnh Tình tức giận rời đi.
Nhìn bước chân loạng choạng cùng với bóng lưng run rẩy dưới lớp áo blouse trắng kia là biết cô ta tức giận đến cỡ nào rồi. Trên thực tế, cô ta không chỉ cảm thấy giận dữ vì trộm gà không được còn mất nắm gạo, mà hơn cả là sự sợ hãi. Chung Ngải nói đúng, con bài cô ta dùng để uy hiếp Quý Phàm Trạch đã hết hiệu lực, với sự tàn nhẫn và lạnh lùng của người đàn ông kia, chỉ sợ hành cô ta ngàn lần vẫn chưa cảm thấy đủ.
Cuối cùng kẻ thù cũ cũng chịu thua, nhưng Chung Ngải lại không cười nổi, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao vừa nãy mình có thể hét lên những lời đó. Chân cô như bị đóng đinh tại chỗ, trong lúc hoảng hốt, có ai đó đã kéo cô đi qua hành lang, đèn sợi đốt trên trần nhà thoáng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của cô.
Trước cửa bệnh viện có mười mấy bậc thang, ánh trăng chiếu sáng bậc thang dài, yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Chung Ngải dừng chân, giằng tay ra khỏi bàn tay Quý Phàm Trạch, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu là bình thường thì anh sẽ nắm thật chặt, quyết không để cô thoát được. Nhưng lúc này đây, tay anh chỉ hơi ngừng lại, sau đó lẳng lặng buông xuống, để thõng ở hai bên quần.
Chung Ngải cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng đêm, anh chỉ nhìn thấy ánh trăng nhàn nhạt chậm rãi lan ra chóp mũi đầy đặn và hơi nhọn, phía trên phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, vừa như nóng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-muoi-hu-mat/460764/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.