“Quý Phàm Trạch, Quý Phàm Trạch…”
“Anh gặp ác mộng à?”
Có một giọng nói không thuộc về giấc mơ vang lên bên tai, kêu vài tiếng liên tiếp, càng ngày càng sốt ruột. Quý Phàm Trạch ngơ ngác cử động mí mắt, đôi mắt hẹp dài híp lại, không biết là do đôi mắt không thích ứng được với bóng đêm, hay là hiện thực và cảnh trong mơ đan xen vào nhau khiến anh sinh ra ảo giác, mà anh vội vàng ôm người bên gối vào lòng, tay giữ chặt lấy gáy Chung Ngải, ấn cô vào ngực, lực mạnh như muốn khảm cô vào lòng mình vậy.
“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.
Chung Ngải bị anh ôm đến mức không thở nổi: “Không biết, chắc là nửa đêm.” Lúc mở miệng, môi cô vô tình lướt qua da anh, giọng nói bị tiếng tim đập dữ dội che lấp mất phân nửa, nghe hơi rầu rĩ.
Rèm cửa sổ bị kéo kín mít, ánh trăng không chiếu vào được, khiến cả căn phòng tối om.
Vừa rồi cô bị đánh thức bởi giọng nói mê nhỏ như muỗi của Quý Phàm Trạch. Trong đêm tối, anh túm chặt khăn trải giường, làm cho chiếc chăn vốn phẳng phiu bỗng trở nên nhăn nhúm, cũng giống như níu lấy tim Chung Ngải. Thông thường khi xuất hiện trạng thái sợ hãi hoặc không yên lòng ở trong mơ, người đó sẽ phát ra tiếng rên cực nhỏ, nói vậy thì anh đang có một giấc mơ rất kịch liệt rồi.
Sợ anh bị giữ lại trong cơn ác mộng, cô thử đánh thức anh, “Anh mơ thấy gì vậy?”
Rốt cuộc là ác mộng đáng sợ cỡ nào mới có thể khiến một người đàn ông trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-muoi-hu-mat/460756/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.