Bất ngờ gặp nhau, Chung Ngải mặc một bộ quần áo mùa hè màu sắc trang nhã, bên trên là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, phía dưới là váy chấm bi dài đến gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp và cánh tay thon dài. Cả người cô chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ, làn da trắng nõn gần như trong suốt giống như búp bê sứ.
Ánh mắt Quý Phàm Trạch lưu luyến trên người cô một lúc, sau đó tự nhiên dời mắt đi. Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Bác sĩ Chung, mọi người muốn dùng sân thượng sao?”
So với thần sắc lạnh nhạt của đối phương, Chung Ngải có hơi cứng ngắc. Cô nhất thời không thể biểu hiện được một vẻ mặt dễ nhìn, cuối cùng mặt mũi chỉ đơn giản là giãn ra, gật đầu một cái.
Mark vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Quý Phàm Trạch phất tay ngăn lại. Anh nói với Chung Ngải: “Mọi người cứ tự nhiên.” Nói xong thì bước ra ngoài.
Để BOSS phải nhường chỗ, mấy vị quản lý cấp cao đều khiếp sợ.
Có điều chuyện khiến người ta càng sợ hãi hơn còn ở phía sau cơ.
Sân thượng cho nhân viên nghỉ ngơi của Harbour City là một vườn hoa trên không thanh nhã và tĩnh lặng, rõ ràng nằm trên một tòa nhà cao chọc trời nhưng lại có cảm giác ngăn cách với phố xá sầm uất náo nhiệt ở bên ngoài, trước mặt là những dây leo xanh mướt cùng với hoa cỏ thơm ngát động lòng người. Bên trái sân thượng có vài bộ bàn ghế uống cà phê dưới tán ô che, còn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-muoi-hu-mat/460727/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.