Thiên Phúc ngồi nói chuyện với ba cô, anh cô đã đi làm rồi, nhìn hắn và ba cô có phần vui vẻ lắm.
Cô đã đánh phấn che mắt sưng lên, nhưng hắn nhìn ra được, cô đã khóc rất nhiều.
Cô nhìn hắn, hắn gật đầu với cô: “Chờ em thật lâu!”
Cô cúi đầu, tỏ ý xin lỗi, sau đó nhìn ba cô: “Ba chưa đi làm sao?”
“Con mau ăn đi, rồi đi làm!” Ba cô hình như rất vui.
Cô nghe lời ăn nhanh rồi đi, khá trễ rồi, lên xe của hắn, cô thở ra đến mấy hơi.
Hắn chỉ cười nhìn cô: “Tối qua em ngủ ngon không?”
Cô gật đầu, sau đó liếc hắn một cái: “Tối qua… Cám ơn anh… À… Anh chở tôi đến nhà Kim Long lấy xe đi!”
“Trễ rồi… Tới công ty đi, chiều hãy lấy xe, em ngủ nướng quá mà!” Hắn cười càng tươi, dừng xe cách khách sạn mười mét.
Cô chào hắn rồi xuống xe, nhanh chóng chạy vào khách sạn.
Ngồi vào bàn làm việc, đầu tiên cô gọi cho Nhã Uyên, Nhã Uyên báo bình an, khi nào có thời gian hãy ghé thăm Minh Duy. Sau đó lại gọi cho người nhà Phương Anh, Phương Anh đã tỉnh trưa nay cô sẽ ghé thăm Phương Anh, người nhà Phương Anh không ai dám nói cho Phương Anh biết Minh Duy đang bệnh.
Cô nhìn tài liệu trên bàn, ngáp một cái rồi làm. Tinh thần không tốt công việc không đâu vào đâu cả.
Tới trưa, Hạ Diệp sang thăm Phương Anh.
Phương Anh thấy cô liền cử động, Hạ Diệp vội vàng ngăn cản: “Nằm yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-mua/2494606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.