[Edit] hihie01 
Viện điều dưỡng. 
Trong phòng bệnh VIP. 
Ôn Nhuyễn ngồi xổm trước mặt lão gia gia cô chôn mặt trên đầu gối ông hốc mắt ửng đỏ khuôn mặt trắng nõm còn vương vài hàng lệ chắc hẳn là đã khóc rất lâu. 
Lâm Xương Ngạn. 
Năm đó chính là người cầm quyền Lâm thị. 
Ánh mắt ông ôn nhu nhìn Ôn Nhuyễn bàn tay đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, giọng nói ông có chút bất đắc dĩ: "Năm đó ông lâm bệnh liền lo lắng con cùng Thanh Hàn sẽ không còn nơi nương tự thấy hai đứa từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng có ít nhiều cảm tình nếu có thể bên nhau ông cũng yên lòng mà nhắm mắt." 
"Nhưng lại không nghĩ tới..." 
Ông thở dài: "Ông tưởng mình đã đúng nhưng thật ra lại làm chuyện xấu rồi..." 
Ôn Nhuyễn nghe thấy ông đang tự trách vội ngẩng đầu nói: "Ông ơi chuyện này không thể trách ông được cũng không thể trách anh ấy..." Cô mím môi, do dự nói: "Thanh hàn anh ấy đối xử với con rất tốt." 
Ngoại trừ không yêu cô ra thì bên ngoài Lâm Thanh Hàn đúng nghĩa là một người chồng tốt hoàn thành đúng trách nhiệm của mình. 
Cho cô thân phận. 
Cũng cho cô thể diện cùng mặt mũi. 
"Aizzz." 
Lâm Xương Ngạn nhìn cô thở dài: " Nếu con đã quyết định ông cũng không có ý kiến nữa." 
Nói là như thế nhưng ông vẫn không nhịn được mở miệng nói:" Đứa bé Thanh Hàn này bởi vì chuyện của ba mẹ nên tính tình vẫn luôn lạnh nhạt, đứa bé này a..." lời vẫn chưa nói xong nhưng khi nhìn đến sắc mặt Ôn Nhuyễn ông liền không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-noi-tieng/230134/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.