Bởi vì thân thể của Lâm Thanh Hàn. Nên sau khi hai người quay về thành phố cũng không trở lại tiểu khu của Ôn Nhuyễn, mà trực tiếp đi về biệt thự Đàn Sơn. Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn Ôn Nhuyễn quay về đây, rốt cuộc cũng là nơi đã sinh sống nhiều năm nên nhìn đâu cũng thấy hình ảnh quen thuộc. Bảo an quen thuộc, con đường, nhành hoa cọng cỏ cùng với căn nhà quen thuộc...... “Hoa lúc trước em trồng anh vẫn luôn chăm sóc rất tốt.” “Bố trí trong nhà cũng vẫn như trước kia.” Lâm Thanh Hàn nắm tay Ôn Nhuyễn, nhỏ giọng nói, lúc nói chuyện anh vẫn luôn quan sát đến thần sắc của Ôn Nhuyễn, lo lắng cô không thích, do dự một lúc Lâm Thanh Hàn mới nhẹ giọng nói: “Nếu em không quen thì chúng ta quay về bên phía của em, ở bên kia cũng khá tốt.” Lão Trương lái xe ở đằng trước vừa nghe thấy thì cũng không biết nên tiếp tục chạy tới hay là quay đầu lại. Cũng may Ôn Nhuyễn rất mau đã giải quyết nan đề cho ông ta. “Không có việc gì, nơi này phòng rộng rãi, bác sĩ tới đây cũng tiện hơn, hơn nữa...... Em cũng rất lâu chưa gặp mấy người dì Lý.” Ôn Nhuyễn cười quay đầu nói với Lâm Thanh Hàn. Nói thật. Lúc Ôn Nhuyễn mới nhìn vào những cảnh tượng quen thuộc này cũng có chút do dự, rốt cuộc thì nơi này có quá nhiều ký ức đau khổ, nhưng sau khi nghe Lâm Thanh Hàn nói chuyện cẩn thận từng chút một thì Ôn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy không cần phải lo lắng gì nữa. Nếu đã quyết định ở bên nhau một lần nữa thì cần phải đem quá khứ vứt bỏ sang một bên, chỉ cần hướng về tương lại, nếu không thỉ chỉ đem lại sự mệt mỏi cho cả hai. “Anh cũng không cần phải cẩn thận như vậy.” Ôn Nhuyễn sợ lão Trương nghe thấy nên nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Hàn, giọng nói vừa nhẹ vừa làm nũng lại mang theo một chút thẹn thùng “Em...... em cũng không có chạy mất mà.” Lâm Thanh Hàn cũng nhận ra ngượng ngùng trong lời nói của cô . Lâu lắm không được nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, trong lòng Lâm Thanh Hàn kích động, bàn tay đang nắm lấy tay của Ôn Nhuyễn thì căng thẳng, yết hầu cũng có chút khô khốc, thừa dịp lão Trương vẫn đang chuyên tâm lái xe thì anh thò lại gần, hôn Ôn Nhuyễn một cái, giọng nói như mất tiếng: “Ừ, không chạy.” Hơi thở ấm áp phả trên vành tai. Ôn Nhuyễn bị Lâm Thanh Hàn làm cho hoảng sợ, cô vừa che lại lỗ tai đang nóng lên vừa trừng mắt không có tí uy hiếp nào về phía Lâm Thanh Hàn...... Cái người này hiện tại sao còn biết động tay động chân như vậy chứ?! Lâm Thanh Hàn nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy thì ý cười trong mắt càng sâu, anh giơ tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc trên đỉnh đầu của cô “Không có việc gì, lão Trương không nhìn thấy được.” Đây có được xem là vấn đề đó hả? Đôi mắt đẹp của Ôn Nhuyễn trừng Lâm Thanh Hàn một cái, rồi lười không muốn nói chuyện với anh nữa. Xe ngừng ở trước cửa biệt thự. Lão Trương cười nói, “Tiên sinh, phu nhân, đã về đến nhà.” Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, vẫn là cảnh tượng trong trí nhớ, tâm tình vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên nóng lên, không phải tim đập thình thịch nữa mà lúc này là phanh phanh phanh, giống như tiếng nổ của pháo hoa không ngừng vang lên, làm cho Ôn Nhuyễn vừa kích động nhưng cũng sinh ra vài phần nhút nhát. Như là đang mong chờ cái gì đó nhưng cũng sợ hãi điều gì đó. Ôn Nhuyễn cũng không thể nói rõ được. “Xuống xe nhé?” Lâm Thanh Hàn hỏi ở bên tai cô. Ôn Nhuyễn hít một hơi thật sâu, chờ cho cảm xúc kích động bình phục lại thì mới gật đầu, “...... Vâng.” giọng nói có chut run rẩy Lâm Thanh Hàn cũng nhận ra cảm xúc thay đổi của Ôn Nhuyễn. Anh không lên tiếng mà chỉ kiên định nắm tay cô cùng nhau xuống xe. Trong viện đã đứng không ít người, dẫn đầu là dì Lý, nhìn thấy hai người nắm tay nhau xuống xe thì vành mắt của bà lập tức đỏ lên không ngăn nổi nước mắt, chờ cho đến khi Ôn Nhuyễn gọi “Dì Lý ”, bà mới bước tới mà đón. “Tốt tốt tốt, trở về thì tốt, trở về thì tốt.” Ôn Nhuyễn nhìn bộ dáng của bà, không khỏi có chút cảm động,từ khi cô sống tại Lâm gia thì vẫn luôn là một tay dì Lý chăm sóc cô, đối với Ôn Nhuyễn mà nói thì dì Lý không chỉ là một người giúp việc mà càng giống một người trưởng bối luôn yêu thương cô xem. Buông tay Lâm Thanh Hàn ra Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng ôm người phụ nữ trước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Dì Lý.” Lâm Thanh Hàn cũng không ngăn trở, chỉ đứng ở một bên mà nhìn hai người, chờ một lúc thì mới ôn hòa mà nói: “Được rồi, bên ngoài trời nóng, đi vào trong rồi nói sau.” “Xem dì này, các con ngôi máy bay đã một ngày rồi, khẳng định rất mệt mỏi.” Dì Lý nắm tay Ôn Nhuyễn, cũng không thèm quản Lâm Thanh Hàn, lôi người đi vào bên trong, dọc đường đi hỏi han ân cần “Tại sao lại gầy như vậy, có phải ở bên ngoài không chịu ăn uống hay không?” Ôn Nhuyễn cũng không cảm thấy mình gầy, cô so với lúc trước còn béo hơn vài cân. Bất quá nếu xét về người mang thai mà nói thì cô đích xác vẫn là có chút gầy, nên sau đó nói với dì Lý “Đã lâu không được ăn thức ăn của dì làm, con cũng chưa ăn uống gì.” “Dì đây hôm nay sẽ làm nhiều một chút, con cũng ăn nhiều một chút nghe không.” Dì Lý nắm tay Ôn Nhuyễn nói không ngừng “Cô gái nhỏ thì vẫn cần phải béo lên một chút, con cũng đừng có giống mấy cô minh tinh trên TV, cả ngày ăn với uống chỉ toàn rau với dưa.” Ôn Nhuyễn tự nhiên là đáp ứng. Chờ khi vào đến bên trong hỏi giữa trưa hôm nay muốn ăn gì thì Lâm Thanh Hàn mới mở miệng “Em ấy không thể ăn cua.” “A?” Dì Lý sửng sốt, “Vì sao vậy?” Bà còn nhớ rõ phu nhân rất thích ăn cua. Lâm Thanh Hàn: “Về sau trong nhà cũng đừng mua mấy thứ như hồng hay sầu riêng.” Cái này...... cũng là trái cây mà phu nhân thích ăn mà. Cua, quả hồng, sầu riêng...... Không biết nghĩ đến việc gì, bà trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác mà nhìn về phía Ôn Nhuyễn, tay đang nắm cũng run rẩy, hơn nữa ngày mới kích động nói: “Phu nhân, con con con, con không phải là đang mang thai chứ?” Khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhuyễn hồng hồng, cũng không phủ nhận, “Ba tháng.” Đã ba tháng?! Dì Lý càng kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, liền tức giận mà đập cho mấy cái, nhưng cũng đã dụ được phu nhân quay về, bằng không tiểu tổ tông trong bụng phải làm sao bây giờ? “Lão tiên sinh đã biết chưa?” Ôn Nhuyễn lắc đầu, lúc trước còn chưa quyết định xong cũng không có nói với ông nội, sau đó.... Lâm Thanh Hàn lại xảy ra chuyện thì liền không có tâm tình để nói. “Kia......” Dì Lý vừa định nói “Nên nói sớm một chút ”, lão tiên sinh ngóng trông đứa nhỏ này đã không biết bao nhiêu năm, hiện tại đã được như ước nguyện. “Qua vài ngay nữa chúng con sẽ nói với ông nội.” Lâm Thanh Hàn cười ôm Ôn Nhuyễn. “Cũng được.” Chuyện của bợ chồng son, Dì Lý cũng không muốn quản nhiều, hiện tại trong lòng bà đều là “Phu nhân đã trở về”, “Phu nhân không chỉ trở về mà còn mang thai ”, lo lắng thân thể Ôn Nhuyễn không chịu nổi nên liền nói với Ôn Nhuyễn “Con mau lên lầu nghỉ ngơi, dì ra phòng bếp nhìn xem bỏ hết những thứ mà con không thể ăn.” Bà nói xong liền đem hai người đuổi đi, lúc xoay người lại còn lẩm bẩm “Long nhãn, sơn tra......” Tất cả đều là đồ thai phụ không được ăn. “Chúng ta lên lầu đi.” Lâm Thanh Hàn nhìn Ôn Nhuyễn nói. Ôn Nhuyễn gật đầu, giống như lời nói của Lâm Thanh Hàn theo, bố trí trong nhà vẫn giống như trước đây không có biến hóa gì, A, không đúng.... vẫn có chút biến hóa, Lâm Tú Nga nữ sĩ và đồ đạc của bà ta đã biến mất không thấy đâu. Đối với chuyện này Ôn Nhuyễn cũng không nói gì. Nói bất hiếu cũng được, cô không có cách nào để sống cùng dưới một mái nhà với Lâm Tú Nga. Mở cửa phòng ra. Vẫn là cảnh tượng trong trí nhớ, giướng lớn, gối của hai người, ngay cả sô pha nhỏ trong phòng cũng là do cô chọn lúc trước, bên cạnh sô pha còn giữ lại những thú bông mà cô thích, cùng với những quyển sách mà trước kia cô đã đọc. Cảnh tượng như vậy làm cho Ôn Nhuyễn có chút bừng tỉnh. Thật giống như...... Cô chưa từng rời đi. Lâm Thanh Hàn ôm lấy Ôn Nhuyễn từ phía sau. Hai người đều không lên tiếng, cứ an tĩnh trầm mặc như vậy, nhưng có thể nghe rất rõ nhịp tim đang đập của nhau, trong căn phòng an tĩnh như vậy vang lên tiếng “Thịch thịch thịch”, sau giây lát Lâm Thanh Hàn mới mở miệng, “Ngày mai, anh sẽ đi với em đem đồ bên tiểu khu về.” “...... Được.” *** Ôn Nhuyễn cứ như vậy mà quay về nhà Lâm gia một lần nữa. Mấy ngày nay không có công việc, Sau khi Nacy biết cô cùng Lâm Thanh Hàn đã hòa hảo cũng không nói gì, chỉ để cho Ôn Nhuyễn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn một thời gian nữa mới tiến tổ bộ phim bên phía đạo diễn Hướng An, Ôn Nhuyễn chỉ đơn giản ngồi ở nhà vừa xem kịch bản vừa chăm sóc cho Lâm Thanh Hàn. Lâm Thanh Hàn sợ cô vất vả, việc sinh hoạt thường ngày đều tự tay làm lấy, trừ một chút thời điểm...... Lại là một buổi tối, Lâm Thanh Hàn mặc một bộ đồ ở nhà giống với Ôn Nhuyễn, chỉ là size nam nên lớn hơn. Đứng trước phòng vệ sinh nhìn về phía Ôn Nhuyễn đang ngồi trên sô pha, mở miệng “Nhuyễn Nhuyễn ơi anh muốn tắm rửa.” Ôn Nhuyễn đang đọc báo, nghe thấy lời này, động tác lật báo liền ngừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, “Miệng vết thương của anh còn chưa lành, làm sao tắm được?” “Vậy em giúp anh lau mình đi.” Tựa hồ sợ cô không đồng ý, Lâm Thanh Hàn ủy khuất mà nói: “Đã vài ngày anh không được tắm, trời lại nóng như vậy, mồ hôi dính dính, cả người anh đã hôi rình rồi......” Cuối cùng còn nói thêm một câu “Cánh tay cũng còn đau bằng không anh đã tự mình lau rồi.” Ôn Nhuyễn nhướng mày nhìn Lâm Thanh Hàn, cũng không đứng dậy. Cô còn nhớ rõ Lâm Thanh Hàn giống như khối băng vậy, một chút cũng không sợ nóng, liền tính là trong ngày nóng nhất thì anh đi ở bên ngoài mấy giờ cũng không đổ mồ hôi...... Trước kia, Ôn Nhuyễn còn hâm mộ thể chất của Lâm Thanh Hàn. Hiện tại mỗi ngày đều ở nhà, còn có điều hòa thì lại sợ nóng? Ôn Nhuyễn cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không biết suy nghĩ của Lâm Thanh hàn ? Lại nói Lâm Thanh Hàn bị thương ở ngực chứ có phải ở cánh tay đâu, cúi đầu tiếp tục đọc báo, “cũng đâu có ra nhiều mồ hôi, hôm này đừng lau.” Trong phòng an tĩnh một lúc lâu. Liền ở trong lúc Ôn Nhuyễn cho rằng Lâm Thanh Hàn sẽ ngoan ngoãn đi rửa mặt, trước mắt đột nhiên nhiều thêm một cái bóng, không đợi Ôn Nhuyễn kịp phản ứng đã bị người nào đó ôm lấy, Lâm Thanh Hàn đem mặt vùi vào trong vai của Ôn Nhuyễn, cọ tới cọ lui: “Anh cũng không có việc gì, chỉ là sợ ảnh hưởng tới em.” “Nếu em cảm thấy anh hôi không cho anh lên giường nữa thì phải làm sao giờ?” “Em ngửi xem, thật sự hôi mà.” Trước nay Ôn Nhuyễn còn chưa từng nghĩ một người được gọi là mặt lạnh lại biến thành cái dạng này, y chang cún con dính người, nếu không phải là cái gương mặt này và thói quen giống với lúc truốc, Ôn Nhuyễn còn cho rằng Lâm Thanh Hàn bị ai nhập xác mất rồi. Bị người nào đó làm phiền như vậy cả nửa ngày, Ôn Nhuyễn liền có chút bực bội cùng với bất đắc dĩ: “Lau lau lau, anh buông em ra trước.” Lâm Thanh Hàn cảm thấy mỹ mãn lôi Ôn Nhuyễn vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh rất lớn, liền cho là hai người đứng ở trước bồn rữa tay cũng không cảm thấy nhỏ, lúc lau Lâm Thanh Hàn cũng không làm loạn gì, Ôn Nhuyễn giúp anh lau qua một lần, miệng vết thương ở phía trước đã kết vẩy, chỉ là......không biết về sau có lưu lại sẹo hay không . Nghĩ vậy, động tác trên tay cô cũng chậm lại. Lâm Thanh Hàn vẫn luôn cúi đầu nhìn Ôn Nhuyễn, thấy cô nhìn chằm chằm miệng vết thương, biết cô lại nhớ tới chuyện trước kia. Lâm Thanh Hàn giơ tay xoa xoa đầu cô, giọng điệu ôn nhu: “Đừng nhìn, qua vài ngày là lành thôi.” “Hơn nữa anh là một người đàn ông có vài vết sẹo cũng đâu có sao.” Ôn Nhuyễn gật đầu không nói gì, chỉ là cảm xúc cũng đã hạ xuống một ít. Lâm Thanh Hàn vốn đang có chút tâm tư tươi đẹp, hiện tại cũng biến mất hết, không để cho cô hỗ trợ lau nữa người dưới, đẩy cô ra ngoải nghỉ ngơi, chờ lúc Lâm Thanh Hàn lăn lộn xong thì Ôn Nhuyễn đã lên giướng, Lâm Thanh Hàn thật cẩn thận mà ôm cô vào lòng ngực. Vừa định khuyên cô vài câu để cô không nhớ tới những việc đã qua nữa, thì đã nghe thấy người trong lòng ngực đột nhiên mở mắt mà nói: “Lâm Thanh Hàn, chúng ta phục hôn đi.” “Cái gì?” Lâm Thanh Hàn ngây ngẩn cả người. Anh cũng nghĩ tới việc phục hôn, mỗi ngày đều nghĩ, nhưng anh không biết Ôn Nhuyễn nghĩ như thế nào cho nên vẫn luôn không dám nói, thậm chí cả hành động quá thân mật anh cũng không dám làm, chính là sợ cô không quen . Không nghĩ tới Ôn Nhuyễn hôm nay sẽ nhắc tới. Vui sướng. Kích động. Trong lòng như nổ 108 vòng pháo hoa, bùm bùm bùm, nổ tới đầu óc của Lâm Thanh Hàn ong ong, nói chuyện cũng không rõ “em.....em nói cái gì? em lặp lại lần nữa.” “Em nói.” Ôn Nhuyễn nhìn vào đôi mắt Lâm Thanh Hàn cười nói: “Chúng ta phục hôn đi.” Vừa mới dứt lời, Ôn Nhuyễn đã bị người nào đó ôm vào trong lòng ngực, Lâm Thanh Hàn ngày thường đều tập thể hình, thân thể cường tráng, mặt Ôn Nhuyễn bị nện ở trong ngực Lâm Thanh Hàn, cô vừa định nói đau thì thấy thân thể người đang ôm mình phát run, ở cổ giống như còn bị ướt, cô ngẩn ngơ một lúc rồi lại nở nụ cười, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh tay Lâm Thanh Hàn, giống như muốn trấn an cảm xúc của anh. Không biết qua bao lâu. Lâm Thanh Hàn mới mở miệng, giọng nói đã khàn, “Chúng ta ngày mai liền đi.” Nếu không phải bây giờ không có biện pháp, anh còn muốn lôi người ra khỏi cửa ngay bay giờ. Ôn Nhuyễn ở trong lòng ngực của Lâm Thanh Han ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, trêu chọc nói: “Hiện tại cánh tay đã không còn đau? Có thể đi ra ngoài?” Lâm Thanh Hàn một chút cũng không quẫn bách sau khi bị vạch trần, anh cúi đầu hôn vào trán cô, “Anh muốn sớm một chút gọi em là......” “Gọi gì?” “Vợ ơi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]