Chương trước
Chương sau
Chợ mua bán.
Thánh Jimmy ni á nặc chính là một trấn nhỏ, dân cư cũng không nhiều, nam nữ trẻ tuổi đều đã ra bên ngoài để phát triển, những người ở củng chỉ còn là người già và trẻ em.
Không quạnh quẽ như trên đường ,tại chợ có không ít người, người già mang theo mấy đứa trẻ đến mua đồ ăn, có thể nghe thấy một ít âm thanh bô bô , như là đang cùng chủ quán cò kè mặc cả.
Lúc nhìn thấy nhóm người Ôn Nhuyễn đến, người bên trong đều sửng sốt.
Nơi của bọn họ rất hẻo lánh, rất ít khi nhìn thấy người nước ngoài đẹp như vậy, đặc biệt phía sau còn có mấy nhân viên quay phim, bọn họ đều đoán rằng đang quay phim truyền hình.
Không biết là vì sợ ảnh hưởng đến bọn họ.
Hay là bởi vì hai người đàn ông này khí thế quá lớn, giọng nói của mọi người không tự giác mà nhỏ lại không ít,ngay cả trẻ con cũng nín khóc.
Ôn Nhuyễn không chú ý tới biến hóa của mọi người.
Cô cúi đầu, nhìn danh sách nguyên liệu Chúc Nguyệt nhắn tới.
Chợ bán thức ăn rất nhỏ người thì lại nhiều nên phải chen chúc nhau, Kỷ Duyên cùng Lâm Thanh Hàn đều ưa sạch sẽ, trước kia đừng nói tới địa phương như thế này, đoán chừng ngay cả quán ăn hơi đông người một chút đều sẽ không tới, hiện tại hai người bọn họ lại cau mày mà đi trên đường, ai cũng nhìn ra bọn họ đều không thích nơi này.
Bất quá tuy không thích.
Hai người vẫn rất ăn ý chiếu cố cho Ôn Nhuyễn đi ở giữa.
Ôn Nhuyễn nhìn di động, nhỏ giọng nói thầm : “Thịt ba chỉ, cánh gà, mề gà, gà que, nấm đùi gà, súp lơ, khoai tây......”
“Cẩn thận.”
Bên tai đồng thời truyền đến hai giọng nói, Ôn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng , tay đã bị hai người kéo lại.
Ân?
Ôn Nhuyễn sửng sốt, không biết có phải do thói quen hay không mà cô quay đầu hướng Lâm Thanh Hàn , cau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Lâm Thanh Hàn bởi vì hành động này của cô, đuôi mắt cong lên một ít, đặc biệt là nhìn thấy mặt Kỷ Duyên đã đen lại, giọng nói không tự chủ được mà nhu hòa hơn rất nhiều, ngay cả bản thân đang ở chợ bán thức ăn đều không cảm thấy sốt ruột.
Anh ta nhắc nhở nói: “Có vũng nước.”
Vũng nước?
Ôn Nhuyễn theo lời anh nói mà nhìn xuống, đúng là có một vũng nước, cô vừa rồi nếu chân dẫm xuống, đoán chừng giày sẽ ướt hết.
“Cảm ơn.”
Ôn Nhuyễn nói cảm tạ với hai người , sau đó tránh ra, chờ đến khi bọn họ buông tay ra mới nói: “Đi mua đồ ăn đi.” Nói xong, cô dẫn đầu bước qua vũng nước mà đi tới phía trước.
Lâm Thanh Hàn vuốt ngón tay còn lưu lại hơi ấm, nhìn theo bóng dáng của cô, nhoẻn miệng cười.
Mà Kỷ Duyên ——
Cậu ta đứng tại chỗ một hồi lâu, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn , mắt thấy Lâm Thanh Hàn và Ôn Nhuyễn hai người đứng ở phía trước quầy thực phẩm, thảo luận mua cái gì, người bên cạnh cũng đang bô bô nói gì đó, cậu ta tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng có nhìn ra một ít từ trong ánh mắt bọn họ .
Nghĩ đến tin nhắn của Hạ Hải , đôi mắt cậu ta lại trầm xuống .
Thu hồi tay lại rồi cắm vào túi quần.
Có cậu ta ở đây.
Lâm Thanh Hàn cũng đừng nằm mơ.
Vợ chồng à ?
Đời này đều không thể nữa!
bước đi qua .
Ôn Nhuyễn vừa tính tiền xong, Lâm Thanh Hàn tính xách đồ lên, Kỷ Duyên liền một bước đem đồ xách lên trước rồi tầm mắt nhìn hai người mà hỏi, “Còn muốn mua cái gì?”
“Ngô, Chúc Nguyệt bảo vợ chủ nhà nói đã có vỉ nướng BBQ cùng với than , chúng ta lại mua một ít tôm cá đi.” Ôn Nhuyễn nhìn vào lịch sử trò chuyện rồi đáp.
“ừ, đi thôi.”
Kỷ Duyên nói xong, trực tiếp đi bên cạnh Ôn Nhuyễn , nửa điểm ánh mắt cũng không nhìn Lâm Thanh Hàn.
Con đường này rất hẹp , chỉ vừa đủ cho hai người đi, hành động này của Kỷ Duyên hiển nhiên là cố ý, Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dáng này của cậu ta, nhướng mày, thu hồi tay lại không nói gì, đi theo phía sau.
Chờ lúc đi chợ xong.
Bọn họ đi ra bên ngoài, bên cạnh xe có một cửa hàng tiện lợi, Lâm Thanh Hàn không biết nghĩ gì, hỏi Ôn Nhuyễn, “Có cần mua đồ uống không?”
Ôn Nhuyễn tự nói với chính mình đây là đang quay chương trình, đem Lâm Thanh Hàn xem như người bình thường là được, Ôn Nhuyễn đối mặt với anh ta thật ra cũng không có nhiều cảm xúc phức tạp , nghe vậy thì trả lời như bình thường: “Trong nhà có rượu.”
“Em không uống rượu được, vẫn là mua chút đồ uống đi.” Lâm Thanh Hàn nói xong, đi đến trước cửa hàng tiện lợi , quay đầu hỏi cô, “Em rất thích nước chanh, vậy mua nó nhé?”
Ôn Nhuyễn nghe được “Em thích” hai chữ này, ánh mắt trở nên phức tạp , cô nhìn Lâm Thanh Hàn, không biết qua bao lâu, mới nhấp môi, nhẹ giọng đáp: “... ... vậy thì mua đi.”
Lúc bọn họ nói chuyện .
Kỷ Duyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhấp môi không nói lời nào.
túi cằm trong tay đều bị cậu ta xiết chặc lại.
Cậu biết có một số việc là không có cách nào, mặc kệ cậu không vui vẻ gì thì Ôn Nhuyễn và Lâm Thanh Hàn cũng từng có một đoạn quá khứ mà người khác không thể tham dự vào.
chỉ có hai người bọn họ mới biết được thích hay không thích.
Bọn họ ngẫu nhiên lộ ra vẻ thân cận, là thói quen nhiều năm trước tới nay cho phép.
Cho dù ——
Ôn Nhuyễn lộ ra vẻ lạnh nhạt, nhưng đối với Lâm Thanh Hàn, cô trước sau đều không giống nhau, cô đối với những người khác trước nay đều là cười khanh khách, mặc dù không vui cũng sẽ không xụ mặt xuống, chỉ khi đối với Lâm Thanh Hàn...... Cô lúc không vui, sẽ sinh khí, sẽ nhíu mày sẽ nhấp môi.
Sẽ làm bộ nhìn như không thấy.
Cũng sẽ vào lúc mấu chốt mà liếc mắt về phía Lâm Thanh Hàn.
“Kỷ Duyên?”
Ôn Nhuyễn gọi cậu ta vài tiếng cũng không thấy cậu ta phản ứng, đem tay quơ quơ ở trước mắt cậu ta, thấy hàng lông mi cậu nhẹ nhàng run rẩy, rồi sau đó đôi mắt lộng lẫy như sao trời cũng rốt cuộc nâng lên.
Kỷ Duyên rũ mắt nhìn cô, giọng nói có chút khàn, “Làm sao vậy?”
Rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, cô vẫn giống như lúc trước , giọng nói ôn hòa, giọng điệu lại có chút bất đắc dĩ: “Hẳn là tôi nên hỏi cậu làm sao vậy? Tôi gọi cậu mãi mà cũng không thấy cậu đáp lại.”
“Tôi......”
Kỷ Duyên há mồm, còn chưa nói xong.
Liền thấy cô gái trước mắt đột nhiên nhíu mi, biểu tình nghiêm túc hỏi: “Có phải hay không vết thương lại đau?”
Vết thương?

Kỷ Duyên sửng sốt, bất tri bất giác mới phản ứng lại đây là đang nói tay phải của cậu ta, vết thương đã sớm lành rồi sao có thể còn đau? Cậu ta trước kia vết thương nghiêm trọng đều đã chịu qua, lần này bất quá chỉ bị dao nhỏ cắt qua mà thôi, nếu không phải vì Ôn Nhuyễn lo lắng, cậu đến thuốc cũng không muốn bôi.
Vừa định nói “Không có việc gì”.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Ôn Nhuyễn , còn có Lâm Thanh Hàn đang hướng bọn họ đi tới.
trong lòng cậu ta vừa động.
Đột nhiên nhíu mi, nhấp môi, phát tiếng kêu rên trầm trọng.
Quả nhiên.
Cậu ta vừa phát ra tiếng kêu rên, Ôn Nhuyễn liền sốt ruột, cô lo lắng nói: “Là vết thương lại đau? Tôi lúc trước đã nói với cậu phải bôi thuốc cho tốt, nhưng cậu vẫn không vâng lời......” Vừa nói, vừa lấy túi thức ăn trong tay Kỷ Duyên, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau , quay đầu lại nói với Lâm Thanh Hàn : “Kỷ Duyên vết thương lại đau, chúng ta đi về trước đi.”
Nói xong.
Cô trực tiếp đỡ Kỷ Duyên bước về hướng xe đang đậu.
Lâm Thanh Hàn cầm nước chanh trong tay , nhìn bóng hình hai người , vừa rồi trên mặt còn đang cười rốt cuộc cũng biến mất, ngay cả khóe miệng cũng chậm rãi hạ xuống.
người quay phim đi theo phía sau anh nhịn không được mà run run.
Rõ ràng mặt trời còn trên đỉnh đầu , nhưng anh ta cảm giác độ ấm đột nhiên hạ xuống mấy chục độ, làm câu ta lạnh cóng.
Nghĩ tới lời đạo diễn phân phó, mấy vị quay phim này đều muốn khóc, ba người này đẹp thì có đẹp, kích thích cũng thật kích thích, nhưng trái tim nhỏ của bọn hắn chịu không nổi a!
Cũng may.
Không lâu sau Lâm Thanh Hàn liền di chuyển, sắc mặt như bình thường mà lên xe.
Trong xe.
Ôn Nhuyễn hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của Lâm Thanh Hàn , chỉ tập trung nhìn chằm chằm tay của Kỷ Duyên , còn oán trách, “Chờ trở về tôi giúp cậu băng bó lại, mấy ngày nữa đừng để dính nước.”
Kỷ Duyên hưởng thụ sự quan tâm của Ôn Nhuyễn, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, đặc biệt là lúc nhìn thấy mặt Lâm Thanh Hàn đen kịt quá kính chiếu hậu , càng là cười đến hăng hái, cậu cúi đầu ôn tồn mà nói chuyện cùng Ôn Nhuyễn : “Biết rồi, vậy cô sau khi trở về, bôi thuốc cho tôi.”
Chờ Ôn Nhuyễn gật đầu đáp ứng.
Cậu ta ngẩng đầu lại nhìn qua kính chiếu hậu, mắt thấy mặt Lâm Thanh Hàn càng thêm đen, Kỷ Duyên càng cười lợi hại, khóe miệng không kiềm chế được mà giương lên, cũng không quan tâm mặt Lâm Thanh Hàn càng ngày càng đen mà trực tiếp nhướng mày nhìn lại.
Nhìn thấy không?
Người Ôn Nhuyễn quan tâm chính là tôi ~
Lâm Thanh Hàn vẫn luôn quan sát đến ghế sau, tự nhiên cũng chú ý tới biểu tình của Kỷ Duyên .
Nhìn thấy Kỷ Duyên một biểu tình như kiểu “Ta thắng” , ở phía trước khóe miệng anh ta ép chặt lại, vừa lúc tới một đoạn đường núi, anh đột nhiên giẫm mạnh phanh lại, Kỷ Duyên còn chưa ngồi đàng hoàng, trực tiếp bổ nhào về phía trước, trán đập vào lưng ghế phía trước.
trán vốn dĩ sạch sẽ trực tiếp hiện ra một vệt đỏ.
“Xin lỗi, đường núi không tốt, đâm không bị đau chứ?” Lâm Thanh Hàn nắm tay lái, giọng điệu hòa hảo mà hỏi.
“Tôi không có việc gì.”
Ôn Nhuyễn lắc lắc đầu, lại nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, hỏi: “Kỷ Duyên, cậu không sao chứ?”
Kỷ Duyên nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, thấy trên mặt anh ta còn hiện ra vẻ xin lỗi, cắn răng nói: “Không có việc gì.” Bọn họ hai người tranh đấu, không cần thiết phải để cho Ôn Nhuyễn lo lắng.
“Cậu nếu không có việc gì, em ngồi lại đi, em bị say xe, đừng cố quá sẽ lại khó chịu.” Lâm Thanh Hàn vừa nói, vừa móc từ trong túi ra một cục kẹo xíu muội, đưa cho cô rồi ôn nhu nói: “Ăn viên kẹo này, ngủ một giấc đi, rất mau sẽ về đến.”
Trước mắt là cánh tay thon dài rất đẹp.
Ôn Nhuyễn lúc trước thích nhất là ôm tay Lâm Thanh Hàn.
Hiện tại đột nhiên thấy, vẫn không khỏi lung lay mà hạ tầm mắt xuống, nhấp môi không nói chuyện, chờ lúc lấy viên kẹo ,trong lòng bàn tay nắm chặt lấy giấy gói kẹo cô mới nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cô đúng là đang rất không thoải mái.
Đem kẹo nhét vào trong miệng, liền dựa vào ghế mà ngủ.
Sau khi Ôn Nhuyễn ngủ .
Trong xe cũng chỉ còn lại Kỷ Duyên với Lâm Thanh Hàn.
Cố kỵ Ôn Nhuyễn đang ngủ, hai người cũng không lăn lộn cái gì nữa .
Qua hơn nửa giờ, xe mới dừng lại, Ôn Nhuyễn liền mở mắt, cô còn có chút mơ mơ màng màng, tiếng nói cũng là vừa tỉnh lại rồi đó hỏi, “Tới rồi?”
“Tới rồi.”
“Tới rồi.”
Lâm Thanh Hàn cùng Kỷ Duyên đồng thời đáp.
Hai người nhìn thoáng qua đối phương, lại cau mày nhìn nhau rồi dời tầm mắt đi.
Ôn Nhuyễn không chú ý tới hạnh động của bọn họ , tay chống ở trán xoa nhẹ một hồi mới xuống xe, vừa lúc Chúc Nguyệt nghe được tiếng xe mà đi ra, “Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, thế nào, đều mua đủ đồ không?”
“Đều mua được rồi.”
Ôn Nhuyễn bị gió thổi qua, cũng đã tỉnh táo lại.
Cô cố kỵ tay của Kỷ Duyên , duỗi tay muốn đi tới cốp xe lấy đồ ăn, nhưng cô còn chưa có động tác gì Lâm Thanh Hàn đã đi trước cô một bước đem túi đều xách ra ,nhận thấy ánh mắt Ôn Nhuyễn hiện ra vẻ kinh ngạc , anh rũ mắt cười nói: “Để anh .”
“... ... Nga.”
Ôn Nhuyễn thu hồi tay.
Chúc Nguyệt cười tủm tỉm nhìn ba người bọn họ , rốt cuộc vẫn là còn có camera nên cô ta cũng không biểu hiện quá rõ ràng, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi nhóm bếp.” Nàng vừa nói vừa kéo cánh tay Ôn Nhuyễn đi vào bên trong.
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, nghĩ đến tay của Kỷ Duyên , hỏi: “Trong nhà có băng gạc không?”
“Băng gạc?”
Chúc Nguyệt sửng sốt, “Bị sao vậy?”
“tay Kỷ Duyên lại khó chịu, băng gạt lúc trước hình như dùng hết rồi.” Ôn Nhuyễn cau mày, bởi vì cô nên làm Kỷ Duyên bị thương vẫn cảm thấy rất có lỗi.
Lại bị khó chịu?
Chúc Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Kỷ Duyên đang đi theo phía sau, nhịn không được mà phát ra âm thanh tấm tắc .
Duyên Thần thật đúng là lợi hại, trước kia nhảy đến gãy chân đều cắn răng nhịn, hiện tại vết thương bé như ngón tay út cũng bị khó chịu .
Ghê gớm.
Thật ghê gớm.
Nếu không phải lúc này không thích hợp, cô còn muốn vỗ vỗ ót cậu ta một cái.
Ôn Nhuyễn thấy cô vẫn không lên tiếng, lại gọi một lần nữa“Chúc Nguyệt?”
“A?” Chúc Nguyệt nghe thấy giọng nói truyền đến bên tai, lại bị Kỷ Duyên trừng mắt liếc một cái, cười lấy lại tinh thần, “Có có có, chị vừa rồi có thấy, đợi lát nữa đi lấy.”
***
Chờ lúc băng bó .

Kỷ Duyên liền có chút hối hận, cậu ta không chỉ có chán ghét đi bệnh viện, còn ghét mùi thuốc và cồn .
Nhưng tên bắn ra rồi ko rút lại được, cậu không vui cũng chỉ có thể im lăng, nhăn mũi, môi cũng nhấp lại, hỏi một câu, “Xong chưa?”
“Rồi.”
Ôn Nhuyễn buộc nơ con bướm cho cậu ta, một bên dọn dẹp đồ vật, một bên nói với cậu ta, “Cậu mấy ngày nay đừng để dính nước, tôi vừa rồi nhìn thấy đã kết vảy, đoán chừng vài ngày nữa thì lành thôi.”
Mắt Kỷ Duyên nhìn nơ con bướm, nhíu nhíu mày, nhấp môi, không nói chuyện.
Ôn Nhuyễn quay đầu nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, giọng nói liền trầm xuống, “Nghe thấy không?”
Bĩu môi, Kỷ Duyên nhịn xuống không đem nơ con bướm gỡ ra , đáp: “... ... Nghe được.”
Thấy cậu ta đồng ý.
Ôn Nhuyễn cũng không nhiều lời nữa, đem hòm thuốc đưa tới trên tay cậu ta rồi nói: “Cậu đem hòm thuốc về vị trí cũ, tôi đi ra ngoài hỗ trợ.” Dừng một chút, lại nói: “Cậu nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút, lúc nào ăn được tôi sẽ gọi cậu.”
“Không cần, tôi cũng đi.”
Vốn dĩ chính là làm bộ, nếu là bởi vậy mà để Lâm Thanh Hàn cùng cô đơn độc ở chung, hắn liền mệt lớn.
Hai người đi ra ngoài, bọn người Chúc Nguyệt đang nướng thức ăn nhìn thấy bọn họ ra tới, Chúc Nguyệt liền nở nụ cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn mau tới đây, cánh gà nường cùng xiên thịt đều có thể ăn được rồi.”
“Được.”
Ôn Nhuyễn cũng nở nụ cười, đi qua, vừa mới qua tới, Lâm Thanh Hàn liền đem mâm cánh gà đã nướng chín đưa cho cô, nhìn cô cười nói: “Mới vừa nướng chín, em nếm thử xem.”
Mặt Ôn Nhuyễn đang cười liền ngừng lại, một lát sau, mới nhận cánh gà nướng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cô ngồi bên cạnh Chúc Nguyệt , nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.
Lâm Thanh Hàn quay đầu nhìn cô, thanh âm có chút khẩn trương: “Hương vị thế nào?”
Ôn Nhuyễn không biết Lâm Thanh Hàn bị gì, kỳ quái mà nhìn anh ta một cái, bất quá cánh gà nướng hương vị đích xác không tồi, còn bỏ thêm mật ong mà cô thích, cô gật gật đầu, đáp: “... ... ăn khá ngon.”
Vừa nói xong, Tô Lam Lam vẫn luôn ngồi ở bên cạnh sắc mặt kém đến không ra hình dáng, cô đã không hài lòng cả ngày nay , vừa rồi thấy Lâm Thanh Hàn nướng xong, cô cũng muốn nếm thử xem, nhưng Lâm Thanh Hàn lại không e dè mà nói với cô, đây là để cho Ôn Nhuyễn.
tay vươn ra ở giữa không trung một lúc lâu mới rút về.
Hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của Ôn Nhuyễn ,cô ta làm sao có thể cao hứng được? Miễn cưỡng dùng giọng nói ôn nhu mà nói , “Đương nhiên là ngon rồi,anh Thanh Hàn nướng lâu như vậy, bọn tôi muốn ăn còn không được.”
Oán khí tận trời.
Chúc Nguyệt nhìn bộ dáng cô ta liền khó chịu, vừa định nói chuyện, Ôn Nhuyễn liền đứng dậy nói: “Tôi đi lấy ly.”
Ôn Nhuyễn không nghĩ muốn cùng Tô Lam Lam đi tranh chấp này đó.
Lâm Thanh Hàn buông que nướng trong tay ra , mở miệng: “Anh đi theo em.”
Kỷ Duyên cũng dừng động tác đang ăn lại: “Tôi cũng đi.”
Không khí đột nhiên trở nên đình trệ , Tô Lam Lam sắc mặt kém đến không chịu được, cô ta trong tay đang nắm một cây xiên thịt, rất mau đã bẻ gãy xiên tre , Ôn Nhuyễn nhìn nhìn hai người, không biết bọn họ hôm nay bị gì, làm cái gì đều phải làm cùng nhau.
Bất quá ——
Ôn Nhuyễn một lần nữa ngồi xuống, “Vậy hai người đi đi.” Lấy vài cái ly không cần đến ba người.
Lâm Thanh Hàn:... ...
Kỷ Duyên:... ...
Hai tên đàn ông liếc nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Hàn mở miệng trước , “Đi thôi.”
Nói xong.
Anh ta cất bước đi trước.
Kỷ Duyên nhìn bóng lưng của anh ta rôi cũng đi theo.
“Phụt ——” Chúc Nguyệt nhịn không được, cười ra tiếng.
“Làm sao vậy?” Ôn Nhuyễn đang chuẩn nướng thức ăn cho mình, nghe thấy liền quay đầu nhìn Chúc Nguyệt một cái.
“Không có việc gì không có việc gì.” Chúc Nguyệt cười xua xua tay, tuy rằng nói không có việc gì, nhưng cô ta vẫn là cười không ngừng, thậm chí cười đến chảy nước mắt.
Thật là quá buồn cười.
Hai người kia là học sinh tiểu học sao? Làm cái gì đều phải làm cùng nhau.
Chúc Nguyệt không dám tưởng tượng lúc phát sóng chương trình, trên mạng sẽ nghị luận hai người này như thế nào, một người là đai gia giàu nhất thành phố, một người là Duyên Thần siêu sao phát sáng cả sân khấu dám trực tiếp đen mặt cùng với phóng viên truyền thông.
Hiện tại lại giống như học sinh tiểu học .
Thật là khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Từ Nghiên nhìn Ôn Nhuyễn, cũng có chút bất đắc dĩ đến lắc lắc đầu.
Nhuyễn Nhuyễn đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng mà ở phương diện tình cảm có chút quá ngốc, bất quá những lời này, người ngoài khó mà nói, đặc biệt hiện tại còn ở đang quay chụp chương trình tổng nghệ .
Đến nỗi Tô Lam Lam đang cúi đầu ăn xiên thịt trong tay mình, sợ ngẩng đầu liền sẽ bị màn ảnh bắt được sắc mặt khó coi của mình .
***
Mà lúc này.
Lâm Thanh Hàn và Kỷ Duyên đi ở trên đường, ai cũng không nói chuyện.
Chờ đến lúc lấy ly xong, Lâm Thanh Hàn mới đè nặng giọng nói “Tôi biết cậu thích Ôn Nhuyễn.”
Kỷ Duyên nhướng mày, không nói chuyện.
“Ôn Nhuyễn, tôi không có khả năng nhường cho cậu, bất quá......” Lâm Thanh Hàn đột nhiên ngừng lại nghiêng đầu mà nhìn Kỷ Duyên nói: “Lúc ở La Mã đa tạ cậu thay em ấy chắn đao.” Vừa rồi lúc Ôn Nhuyễn ở trong phòng băng bó vết thương cho Kỷ Duyên , Lâm Thanh Hàn cũng từ miệng Chúc Nguyệt mà biết chuyện lúc trước ở La Mã .
Lâm Thanh Hàn không tưởng tượng được.
Nếu không có Kỷ Duyên, ngày đó Ôn Nhuyễn sẽ thế nào, bị thương hoặc là thanh đao kia trực tiếp......
Anh ta lại không dám tưởng tượng .
Hít một hơi thật sâu, Lâm Thanh Hàn chậm rãi phun ra một bụng trọc khí, anh ta rất ít khi tạ ơn người khác, nhưng lúc này anh lại giơ tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Duyên , thiệt tình mà nói với cậu ta, “Kỷ Duyên, cảm ơn.”
Nói xong.
Lâm Thanh Hàn xoay người hướng sân cỏ mà đi.
Kỷ Duyên bị Lâm Thanh Hàn bị một trận này làm cho sửng sốt, mắt thấy Lâm Thanh Hàn đi xa, mới bất tri bất giác phát ra một tiếng, “Mẹ nó......”
Cậu ta cứu Ôn Nhuyễn, là bởi vì cô là Ôn Nhuyễn.
Cái tên họ Lâm này vì sao lộ ra bộ dáng nam chủ nhân ?!
Câu ta còn chưa có thua đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.