[Edit] hihie01 
Thời gian như ngừng trôi, Ôn Nhuyễn thần sắc ngơ ngẩn nhìn Lâm Thanh Hàn, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại những lời anh vừa nói. 
Anh nói: "Anh nhớ em." 
Anh nói: " Không phải là do thói quen nên mới nhớ mà là anh thật sự nhớ em." 
Anh nói: " Anh biết trước đây anh đã làm sai rất nhiều chuyện, anh không có đủ tư cách làm một người chồng tốt, anh cũng đã xem nhẹ rất nhiều việc, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội." 
Cuối cùng là, "Ôn Nhuyễn, chúng ta bắt đầu một lần nữa, có được không?" 
...... 
Ôn Nhuyễn. 
Chúng ta bắt đầu một lần nữa, có được không? 
Ban đêm, mùi hương hoa sơn chi tản ra nhỏ bé yếu ớt như cũ. 
Nam nhân trước mắt đứng dưới ánh trăng, mắt cong cong, là bộ dáng ôn nhu mà cô chưa giờ được nhìn thấy từ trước đến nay. 
Ôn Nhuyễn nhìn anh, đột nhiên cười, không phải là bộ dáng mỉm cười như trước kia, mà là cười rất tùy ý, cười đến chảy nước mắt. 
Cô là mới vừa bức ra khỏi những thứ kinh ngạc vừa rồi. 
Cô vẫn đang cười, không thể ngừng được, đôi mắt cong cong, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Hàn không chớp. 
Lâm Thanh Hàn khó hiểu nhìn Ôn Nhuyễn. 
Anh cũng không cảm thấy Ôn Nhuyễn là bởi vì vui vẻ nên mới cười, ngược lại, anh cảm thấy nụ cười này chứa đựng bao thống khổ cùng bi thương của cô mà trước giờ anh chưa từng thấy. Anh cau mày, vừa định mở miệng hỏi, thì không đợi anh kịp nói, Ôn Nhuyễn đã ngừng cười. 
"Lâm Thanh Hàn" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-noi-tieng/1029086/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.