" Các người muốn gì? "
Bà lão kia vẫn điềm đạm nhìn cô, ôn tồn đáp.
" Cháu mong nhớ con gái như vậy, thế cháu nghĩ xem mẹ cháu như thế nào?"
" Ý bà là sao, tôi không hiểu."
" Được, cháu không hiểu, vậy thì ta sẽ vào thẳng vấn đề nhé. "
Bà nói rồi tiến lại ngồi vào chiếc ghế được đặt đối diện chỗ Hy Nguyệt ngồi rồi tiếp.
" Ta muốn cháu chuyển về Tần gia sống, đến công ty của gia đình làm việc. Ta không chấp nhận để con cháu nhà họ Tần này sống lưu lạc không kiểm soát. "
Cố Hy Nguyệt dường như không tin vào tai mình.
Gì chứ?
Gia đình ư?
Mặt cô hơi cúi, môi đưa lên một tiếng cười nhạt.
" Gia đình sao? Bà nói gia đình? "
" Năm đó mẹ tôi mang thai tôi các người có chấp nhận không hay để bà ấy một mình bụng mang dạ chửa tự nuôi thân. Khi tôi sinh ra đến năm năm tuổi, các người đã lần nào gặp, hỏi thăm mẹ con tôi chưa? "
Cô nói, càng nói càng như không kiểm soát được cảm xúc thêm nữa. Cố Hy Nguyệt như vỡ oà, nói lên những ấm ức bản thân kìm nén bao lâu nay.
" Kể cả khi...kể cả khi bà ta bỏ rơi tôi. Mẹ của tôi bỏ rơi tôi qua bên này theo người đàn ông khác các người có khuyên ngăn không. KHÔNG HỀ, HOÀN TOÀN KHÔNG!"
" Mười tám năm sống không có mẹ, tôi thực sự...thực sự quen rồi, các người làm ơn buông tha cho cho mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-muon-tra-thu/2780663/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.