Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi chẳng khác gì mắt rắn, vênh mặt hất hàm hỏi với giọng điệu huênh hoang: “Cô có ý gì?” 
Lâm Giai rất không vui, thứ mà cô ta muốn nhất chính là vị trí của Y Mộc, điều này mọi người đều biết. 
“Ý hiện rõ qua câu chữ rồi! Rất – thích – hợp – làm – người đại diện!” Tôi gằn từng chữ một. 
Y Mộc thấy khuôn mặt Lâm Giai tái đi, cô ấy nhìn tôi cười nói: “Chủ tịch Lăng, cái này có thể cậu đã sai rồi, Lâm Giai của chúng ta rất có chí hướng, cũng rất có thực lực.” 
Tôi tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Ai chẳng nằm mơ vươn cao!” 
“Cô đang nói ai vậy hả?” Có lẽ là do khoảng cách xa, cô ta không nghe rõ lời tôi nói, nên mở miệng hỏi. 
“Ngu ngốc!” Tôi nhìn cô ta chớp chớp mắt, cười khinh bỉ. 
Trêu đùa xong, tôi lại đưa mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Kiều, cao giọng nói: “Cô Mạc, còn muốn bổ sung gì nữa không? Hay là vẫn tiếp tục?” 
Cô ta vặn vẹo, vẫn nhìn khắp nơi xung quanh với điệu bộ thèm thuồng, chỉ hận không thể biến căn nhà mẫu này thành của cô ta. 
Mạc Tiểu Kiều nãy giờ vẫn chưa chịu buông cánh tay Bùi Thiên Vũ ra, nói với vẻ chưa đã cơn thèm: “Cứ như vậy đi! Nói nhiều các người cũng chưa chắc đã đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của tôi.” 
“Ấy không! Không đạt được tiêu chuẩn là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi không thể làm chậm trễ quá nhiều thời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2569028/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.