Ra khỏi Tề Công Quán, Đào Tuệ San đưa tôi về nhà, tôi tắm rửa rồi thay vội bộ quần áo, sau đó nói cô ấy đưa tôi ra thẳng sân bay. 
Trên đường đi, tôi lần lượt gọi điện thông báo cho Trương Kính Tùng và Vệ Triết, Vệ Triết nói: “Tôi có thể đi cùng chị! Chị có chắc làm tự mình làm được chứ?” 
“Nhiệm vụ của anh mới là quan trọng, nhất định phải tìm bằng được chứng cứ đấy, đây chính là vấn đề mấu chốt dẫn đến thắng lợi, yên tâm đi, tôi có thể tự làm được!” Tôi nghiêm túc dặn dò Vệ Triết. 
Mà qua giọng nói của Trương Kính Tùng cũng có thể nhận thấy sự áy náy cất giấu bên trong. Chuyện ở công ty có Trương Kính Tùng xử lý, tôi hoàn toàn yên tâm, nhưng mấy loại quan hệ kiểu này anh ta không xử lý được, anh ta ở nước ngoài làm việc suốt mấy năm, nên đã mất dần những mối quan hệ phức tạp kiểu này. 
Trên xe, tôi nói đùa với Đào Tuệ San: “Này bà chị, ý tưởng của chị đúng thật là quá kinh điển đó, sao em lại có cảm giác chị giống một con cáo già thế nhỉ?” 
Cô ấy trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó mở miệng nói: “Em nói ai là con cáo già thế hả? Em trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cái đầu của em hoạt động tốt hơn bất cứ ai trong số bọn chị, em đã bị tên Tân Hạo Đình làm lãng phí suốt mấy năm trời, chị chắc chắn, nếu Đỉnh Hâm là do em điều hành từ trước tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568930/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.