Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi nghẹn của Quý Thanh Viễn: "Alo, sếp Lăng! Có chuyện gì không?"
Tôi liếc nhìn Đào Tuệ San, cô ấy nhìn tôi chăm chăm, ra hiệu cho tôi lên tiếng.
“… Cái đó, anh có ở công ty không? Tôi muốn gặp anh và nói chuyện một chút!” Tôi nói không hề tự tin chút nào.
"Được! Vậy cô đến Tề Công Quán đi, lát nữa tôi sẽ tới!" Anh ta đồng ý rất nhanh.
Nhưng tôi hơi bối rối, tôi không biết Tề Công Quán gì đó nha?
Đào Tuệ San thấy tôi ngơ ra, liền vỗ tay tôi ra hiệu cúp máy.
"Được rồi! Hẹn gặp lại sau!" Tôi không còn cách nào khác đành ngây ngốc trả lời, sau đó cúp điện thoại rồi nhìn Đào Tuệ San.
“Em nói này, chị già à... em, em không biết Tề Công Quán gì cả?" Tôi bất đắc dĩ nói.
Đào Tuệ San bật cười, tôi có thể nghe ra sự châm chọc. Tôi bị tiếng cười của cô ấy làm cho có chút ngượng ngùng: "Chị có ý gì thế?"
"Chị biết! Ha ha..." Đào Tuệ San vẫn cười: "Em đó... Chị thật sự phục em. Xem ra là chị không tốt, nếu không có việc gì thì nên dẫn em đi dạo nhiều hơn, ăn chơi khắp nơi mới được! Ôi trời ơi, thật là xấu hổ!"
Cô ấy cười xong cũng không nói gì nữa, tăng mã lực, chẳng mấy chốc đã dừng xe trước một khoảng sân yên tĩnh và nói với tôi: "Đây rồi! Tề Công Quán!"
Khi tôi nhìn ra, viện nhỏ khá đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568926/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.