Tôi lên một chiếc xe khác, trong xe là một người đàn ông trông khá lịch thiệp nho nhã, anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, gật gật đầu, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, nhanh chóng khởi động xe, rồi chạy về phía Cảnh Viên.
Khoảng cách càng gần, tôi lại càng khẩn trương, hai tay đan chặt vào nhau.
“Đừng khẩn trương! Thả lỏng chút!” Dường như vị bác sĩ kia đã nhìn ra được cảm xúc của tôi, anh ta nói: “Cô chỉ cần đi theo tôi thôi, không cần nói chuyện! Phối hợp tốt với tôi là được!”
Khi tới Cảnh viên rồi, chiếc cổng lớn được chạm khắc tinh xảo quen thuộc kia vẫn đang trong trạng thái khi chủ nhân không có nhà, cánh cổng khép chặt, hệt như khi tôi tới đây vào hôm trước.
Nhưng lần này có vẻ khác, khi xe chúng tôi dừng trước cửa, cánh cổng lại từ từ mở ra, chiếc xe không bị cản trở bởi bất kỳ chướng ngại nào, phóng thẳng một đường vào bên trong.
Tôi tranh thủ nhìn lướt qua bốn phía cánh cổng, không thấy có bất kỳ điểm khác thường nào, chẳng có bảo vệ nào đứng canh chừng nó cả, và đương nhiên, cũng không có bất kỳ sự canh phòng nghiêm ngặt nào hết.
Nhưng tôi biết, trên thực tế, nó lại được canh phòng nghiêm ngặt tuyệt đối.
Xe lái đến trước cửa lớn tòa lâu đài, vị bác sĩ kia xuống xe trước rồi quay sang nói với tôi: “Lát nữa cô đi theo sát tôi, đừng nói gì cả! Thả lỏng chút, đừng sợ!”
Tôi gật gật đầu, khẩn trương đến nỗi lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568885/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.