🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đúng như tôi dự đoán, Tân Hiểu Lan vừa xuống xe, đã thấy hệt như một con cọp cái, cô ta bước tập tễnh đến trước mặt Tân Hạo Đình, đột nhiên duỗi tay về phía Điềm Điềm.

Tôi sợ hãi hét lên một tiếng rồi nhào về trước, ôm lấy Điềm Điềm đang ở trong lồng ngực Tân Hạo Đình.

Tân Hiểu Lan giơ móng vuốt hung hắng nắm lấy tóc tôi, da đầu tôi tê tái, đầu bị túm kéo ngược về phía sau.

Ngay lập tức, Điềm Điềm bị dọa sợ đến mức khóc “hu hu” miệng liên tục gọi lớn: “Mẹ ơi… Mẹ ơi…”

Mọi người đứng xung quanh ai nấy cũng kinh hãi thét lên một tiếng, tất cả đều bị choáng váng bởi cảnh tượng bất thình lình xảy ra trước mắt, mà không ai dám tiến lên kéo một thai phụ bụng phệ như cô ta cả.

“Tân Hạo Đình, con mẹ nó chứ anh bệnh à, thích lén lút gặp bọn họ sau lưng em lắm đúng không? Hôm nay em phải giết chết hai cái đồ đê tiện này, để xem các người còn thông đồng được nữa không!”

Cô ta vừa mắng vừa ra sức giật tóc tôi, tôi bị kéo tóc nên buộc phải ngửa mặt nhìn lên, muốn thoát khỏi cánh tay cô ta, nhưng mà khoảng cách quá nhỏ, tôi sợ đụng trúng bụng cô ta, dù sao thì cô ta cũng đã mang thai lâu rồi, lỡ có chuyện gì thì tôi sợ tôi không gánh được.

Con gái khóc lóc đến khàn cả giọng, tôi cũng nghe thấy tiếng hét lớn của Tân Hạo Đình: “Tân Hiểu Lan, rốt cuộc thì em đang làm cái quái gì vậy? Em mau buông cô ấy ra đi!”

“Em buông ra sao?... Anh kêu em buông ra? Đi chết đi!” Cô ta nhấc chân, đạp một cái thật mạnh vào đầu gối tôi.

Tôi đưa lưng về phía cô ta, không hề phát hiện, né không được nên đã lao về phía trước rồi quỳ sụp xuống.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, việc tôi chúi người về phía trước và quỳ xuống đã tạo ra lực kéo, chưa kể, do Tân Hiểu Lan dùng khá nhiều sức đá tôi, nên lực tạo ra khi tôi quỳ xuống cũng kéo theo Tân Hiểu Lan lao về phía trước, sau đó cô ta vấp phải người tôi, cả người ngã nhào ra phía ngoài…

Mấy người bên cạnh ai nấy cũng kinh hãi thét lên một tiếng, nhưng không ai tiến lên đỡ cô ta cả.

Cô ta bị đập mạnh xuống nền đất, người bị văng ra ngã ngửa trên mặt đất, Tân Hạo Đình kinh hãi, ngây người nhìn tất cả những gì vừa diễn ra trước mắt, anh ta dường như không có phản ứng gì, giây tiếp theo, anh ta mới vội vã đặt Điềm Điềm trên mặt đất, nhào về phía Tân Hiểu Lan.

Lúc bị ngã, Tân Hiểu Lan cũng không có phát ra tiếng, nhưng ngay giây tiếp theo cô ta đã há miệng gào to, che bụng kêu: “Anh… Đau… A, đau quá…”

Lúc này tôi mới điều hòa lại nhịp thở của mình, ngồi dậy từ trên mặt đất, xoa xoa đầu, vừa rồi đầu gối đột ngột quỳ mạnh xuống nền đất cứng rắn nên đau thấu tim, Điềm Điềm thì khóc lóc ném mạnh con gấu bông trong tay ra ngoài, nói: “… Con không cần cô phải phá món đồ chơi này! Bố tệ lắm… Cô tệ lắm, con không muốn nhìn thấy các người nữa!”

Nhưng tiếng khóc thét của Tân Hiểu Lan ngay lập tức dọa con bé trốn vào trong lồng ngực tôi.

Có người kinh hãi thét lên: “Nhìn kìa, chảy máu…”

“Mau gọi xe cứu thương đi!”

Tôi cài lại tóc, sau đó bế Điềm Điềm lên, nhìn về phía hai người họ, đến bản thân tôi cũng ngây ngốc đứng một chỗ, tất thảy xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không biết tại sao Tân Hiểu Lan lại bị quăng ngã ra ngoài như vậy.

“Mẹ ơi…” Điềm Điềm sợ hãi gọi một tiếng rồi ôm chặt lấy tôi.

Tôi nhìn xuống chân Tân Hiểu Lan, thật sự có máu chảy ra.

“Đừng sợ, có mẹ đây rồi!” Tôi vừa trấn an đứa con gái đang nép trong lồng ngực mình, vừa cầu cứu mấy người qua đường trước mặt: “Mau giúp gọi xe cứu thương đi! Mau lên…”

Lúc này, có người đã đứng ra giúp gọi xe cứu thương.

Đến giờ phút này, Tân Hiểu Lan vẫn không quên chửi rủa tôi: “… Lăng Hoa Dao, là cô hại tôi, cô chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày tôi giết chết cô… A, đau quá, anh ơi…”

Mọi người hết nhìn nhau lại quay sang nhìn chúng tôi, có lẽ họ không biết chúng tôi có quan hệ gì, vừa kêu người kia là anh trai, lại vừa há miệng chửi mắng tôi.

Tôi thực sự không biết nói sao, có liên quan đến hai loại súc sinh này, quả thực mất mặt vô cùng.

Nhưng khi nhìn thấy vết máu ghê người vẫn còn chảy dưới chân cô ta, trái tim tôi bỗng nhói lên, dù thế nào đi nữa, cùng là phụ nữ với nhau, tôi không hy vọng cô ta xảy ra chuyện gì, đặc biệt là đứa nhỏ, vì dẫu sao thì đứa nhỏ cũng vô tội.

Có điều, suốt cả quá trình xảy ra chuyện, người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch, cô ta há miệng mắng chửi khiến nhiều người ưa chính nghĩa lên tiếng phản bác: “Còn ở đó chửi người khác, cô cũng nên tu tâm dưỡng tính, làm người cho tốt đi!”

“Đúng vậy, thành ra thế này không phải do cô ta tự mình chuốc lấy sao, là cô ta đánh người trước, bản thân đang mang thai, nếu không giơ chân đá người ta thì đâu có đến mức này?”

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn rất rõ, chính cô thai phụ kia, vừa xuống xe đã đánh con nhà người ta, người mẹ kia là vì sợ con bị thương nên bảo vệ, mới bị cô ta giữ lấy đánh.”

“Anh nghĩ cô ta là ai chứ? Sao cô ta lại gọi người đàn ông kia là… Anh?”

“Ai biết là quan hệ gì… Dù sao thì người phụ nữ này cũng chẳng tốt lành gì, tôi nói thẳng… Đây là báo ứng! Xứng đáng!”

Đúng lúc này, xe cứu thương hú còi phi nhanh từ đằng xa tới, nhịp tim tôi cuối cùng cũng bình ổn trở lại, tôi bế Điềm Điềm lên, ôm chặt con bé vào trong lồng ngực, nhìn Tân Hạo Đình và nhân viên y tế vội vã nâng Tân Hiểu Lan lên xe cứu thương, vừa gào thét vừa đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.