Hồ Nguyệt đứng ở đó, đợi tôi đưa ra quyết định, tôi nhìn cô ấy nói: “Vậy thì gặp thôi. Người tới đều là khách mà.”
Hồ Nguyệt hài lòng trước câu trả lời của tôi: “Có phải là chồn tới nhà gà chúc tết, nên cảm thấy bất an về ý tốt đúng không?”
“Chẳng phải quyền quyết định nằm trong tay chúng ta à? Có làm hay không đều do chúng ta quyết định.” Tôi khinh thường nói: “Người tới đều không từ chối, gặp hết.”
“Được. Vậy cô hãy kiềm chế một tý. Tôi sẽ đi mời ngay.” Dứt lời, Hồ Nguyệt liền xoay người rời đi, tôi nhìn bóng lưng của cô ấy rồi nhướng mày, cô nhóc này, tôi thích.
Chẳng mấy chốc, Vương Đằng Dược đó đã mặt mày tươi cười được Hồ Nguyệt dẫn vào trong.
Đây là một ông chú béo tầm ba đến bốn mươi tuổi. Sau khi bước vào thì cúi đầu chào hỏi tôi: “Chào chủ tịch Lăng!”
“Chào giám đốc Vương! Mời ngồi!” Tôi ra hiệu cho ông ta ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của tôi, chứ không muốn đi tới sofa.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Ông ta đi tới, rồi cung kính ngồi đối diện tôi: “Coi như tôi may mắn được gặp chủ tịch Lăng rồi, mọi người đều nói chủ tịch Lăng không thua kém gì các đấng mày râu, làm chuyện làm ăn rất tốt.”
Tôi được ông ta nịnh nọt đến mức bật cười thành tiếng: “Xem ra giám đốc Vương đang nói mát rồi! E rằng người ở Giang Thành đều nghe đồn rằng, tôi sắp giải tán công ty rồi. Vậy mà giám đốc Vương lại bảo là làm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568562/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.