Thậm chí tôi còn đột nhiên có một loại kích động muốn rời khỏi đây. Người ta thường nói, đề phòng người nhưng không phòng được trái tim người. Có phải là với anh, tôi đã quá lơ là, mất cảnh giác, còn đã đến mức không có khả năng miễn dịch rồi?
Bùi Thiên Vũ thấy tôi sững người lại không nhúc nhích, anh dừng tay, nhìn tôi một cách cao cao tại thường, giọng điệu xen lẫn vẻ khinh bỉ: “Sao nào? Sợ rồi à? Có phải em đang gia cố thêm sự phòng bị với tôi không? Tôi đáng sợ đến vậy à?”
Tôi nhìn anh, mặt đỏ lên như sốt: “Ai sợ anh chứ!”
Tôi vẫn cứng miệng, nhưng lòng lại ngổn ngang như trăm mối tơ vò.
“Nếu em đề phòng tên cặn bã kia một chút thì cũng không đến nỗi bị thương khắp người như này!” Nói xong, anh lại vươn tay ra với tôi: “Em yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện mà em không muốn! Trừ phi em muốn...”
Tôi nhìn vào mắt anh, tỏ vẻ khẩn khoản cầu xin, nhưng anh vẫn làm ngơ.
“Nghe lời đi, nằm sấp xuống, sẽ rất nhanh thôi.” Giọng điệu của Bùi Thiên Vũ bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Cần tôi phải ra tay ép em hả?”
Xem ra, hôm nay tôi không thể thoát được chuyện này rồi. Hóa ra lòng tốt của người khác cũng có lúc khiến người ta thấy khó xử, tôi thực sự rất bất lực.
Khi kiên trì mà vẫn không có tác dụng, nó sẽ biến thành làm trò hoặc đạo đức giả.
Tôi như bước vào một cái bẫy, thành thật ngoan ngoãn nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568487/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.