🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc cô ta nói những lời này, vẻ mặt rất đáng khinh, cười cười nhìn tôi, tôi vừa nghĩ đã biết không phải ý gì tốt rồi.

“Tôi không biết là nơi này có gì khác biệt, có chuyện thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng, chỗ này không có người nhà của cô.” Tôi không định dây dưa.

“Ha ha, chị đấy, vẫn luôn là vẻ mặt bất cần như thế, bộ dạng cao cao tại thượng, cực kỳ nhàm chán chị có biết không? Anh ấy rất phiền chán bộ dạng này của chị đó.” Tân Hiểu Lan cười khẩy.

“Tân Hiểu Lan, cô có biết cái gì là liêm sỉ không?” Tôi bị dáng vẻ của cô ta chọc tức không nhẹ: “Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô.”

“Lăng Hoa Dao, đừng có giả bộ, không phải cô rất bình tĩnh không tức giận sao? Tôi nhớ cô có thể chịu được mà.”

Lời này của cô ta làm tôi cảm thấy buồn nôn, quả thực là cực kỳ ghê tởm.

Tân Hiểu Lan lắc lắc ly rượu trong tay, thấy tôi tức giận nhìn cô ta, cô ta cười rộ lên: “Tức giận à? Nói cho chị biết, là tôi cố ý đó, anh ấy căn bản không biết gì đâu.”

Nói xong cô ta giống như vừa thực hiện được trò đùa dai, cất giọng cười to mà không kiêng nể gì, âm thanh rất chói tai.

Cô ta đã phá vỡ nhận thức của tôi với cô ta, không biết từ lúc nào cô ta đã trở nên như vậy.

Nhớ đến năm đó, lúc tôi đến nhà họ Tân, cô ta gầy trơ xương, mặt vàng như nến, nhìn tôi với một đôi mắt nhỏ sáng trong, không ngừng đánh giá tôi, luôn đi theo tôi với cảm giác mới lạ nhưng cũng không thân cận, có điều cô ta vẫn luôn đi theo sau chúng tôi.

Tôi đi đâu cũng đều dẫn theo cô ta, ngay cả lúc xem phim cũng dẫn theo cô ta, cô ta không từ chối, từ đầu đến cuối đều dính với chúng tôi như hình với bóng.

Bây giờ nghĩ lại, cô ta chính là một con hồ ly, xem ra cô ta không hề đơn thuần như bề ngoài, chỉ biết ngang ngược hống hách.

Cười xong, cô ta uống một ngụm rượu, nhìn tôi: “Chị cũng uống một ít đi, an ủi ít nhiều. Chị cũng phải học hưởng thụ cuộc sống này đi chứ, tuy rằng bình thường tôi rất chướng mắt chị, nhưng tôi cũng cảm thấy đáng thương cho chị. Chị nói xem, ngoại trừ đứa nhỏ và cái nhà tan nát kia, thì cuộc sống của chị có còn điều gì nữa không?”

Tôi không thể không thừa nhận, lời của cô ta nói là đúng thật, chuyện này làm tôi khó mà chống đỡ, ngay cả lời phản bác cô ta tôi cũng không tìm được, cô ta chưa bao giờ là người có lối tư duy bình thường.

“À, đúng rồi, chị biết không! Nhà họ Tân chúng tôi trọng nam khinh nữ, cực kì nghiêm trọng, cô lại sinh ra một đứa con gái, thật thất vọng, thế nên anh ấy cũng cực kỳ không thích đứa con gái của chị. Anh ấy rất muốn có con trai, nhưng tôi không để chị sinh mà, vậy nên chị cũng không thể có thai được. Hahaha, chị chắc là không biết nhỉ?”

“Tân Hiểu Lan!” Tôi rống giận, đột ngột đứng lên.

“Đừng kích động, đã nói xong đâu, ngồi xuống đi.” Cô ta đưa tay vỗ vỗ tôi, tôi mạnh mẽ gạt tay cô ta xuống: “Đừng có chạm vào tôi, tôi chê cô ghê tởm đó.”

Không ngờ bên cạnh tôi lại có một người phụ nữ rắn rết như vậy.

Cô ta cầm chìa khóa nhà tôi, lúc nào cũng có thể ra vào nhà, đột nhiên tôi nghĩ mà sợ hãi.

Tân Hiểu Lan bị tôi hất một cái lảo đảo ngã xuống sofa, có điều cô ta không giống như trước đây nhìn thấy tôi đã không thể nén giận, hiện tại lại treo vẻ mặt trêu tức nhìn tôi cười: “Tôi lại thích nhìn bộ dạng tức giận của chị hơn.”

Cô ta ngồi dậy, đưa tay cầm lấy chai rượu, rót một ly cho mình, rồi rót thêm một ly khác.

“...”

“Đừng có gọi tôi.” Tôi tức giận hét lên.

Trái tim như có một bàn tay to bóp chặt lại, khiến cả người tôi lạnh run, ngồi co lại trên sofa.

“Được được được, không gọi chị thì không gọi, thật ra đến bây giờ tôi chưa từng muốn gọi.” Cô ta từ chối cho ý kiến, nói: “Là anh ấy có lòng dạ từ bi quá thôi, rõ ràng nhìn thấy chị đã không có chút xíu tình cảm mãnh liệt nào nữa nhưng vẫn không hạ quyết tâm được. Cũng đúng, hiện tại có dự án phải bàn bạc, chị vẫn còn rất hữu dụng mà.”

Tôi cật lực khống chế cơn tức giận của mình, không muốn thua trước mặt cô ta, ít nhất thì Tân Hạo Đình cũng không biết tất cả mọi chuyện cô ta làm.

Nhưng, cô ta nhấp một ngụm rượu rồi nhìn tôi, dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta tựa như mỹ nữ rắn độc, trong mắt tỏa ra vẻ khiêu khích, nhỏ giọng nói: “Lăng Hoa Dao, tôi nói cho chị biết bí mật này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.