"Bớt nói bậy, em càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, nhóc xấu xa!" Anh ta nói xong rồi vỗ mông tôi: "Ông xã sẽ hầu hạ em thật tốt!"
Tôi cười, dính vào trong lòng anh ta: "Em đói bụng! Lại còn bị ốm, anh nhẫn tâm sao?"
Anh ta nhìn kỹ tôi: "Thật sự bị ốm hả? Sao không đưa Điềm Điềm về!"
"Anh không biết đâu, con bé dỗ cho hai ông bà vui vẻ biết bao, nó cũng không muốn về, lúc em đi, con bé chẳng thèm nhìn em lấy một cái, nhà hàng xóm có vài đứa bé, thế là con bé quên hết tất cả, cứ để nó ở lại bên kia một thời gian đi!"
Thật ra để Điềm Điềm ở nhà mẹ, còn vì một nguyên nhân, chính là tôi bớt đi ràng buộc và lo lắng, con gái chính là điểm yếu của tôi.
"Em cứ quyết là được! Em đi nghỉ một lát đi, anh lập tức đi nấu cơm." Tân Hạo Đình trấn an tôi, lại ôm tôi một cái mới đi vào phòng bếp.
Tôi xoay người trở về phòng, thuần thục kéo mấy thứ trên giường xuống, ném vào máy giặt, không giặt thì tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm.
Lúc anh ta tới gọi tôi xuống ăn cơm, thấy tôi bỏ chăn ga trên giường đi thay mới thì có hơi ngẩn người, tôi bình tĩnh nói: "Thay đổi tâm trạng."
Không đợi ăn cơm chiều, chuông điện thoại của Tân Hạo Đình đã vang lên, ánh mắt tôi thoáng nhìn lướt qua, trên màn hình lóe lên cái tên Tiểu Đào. Tiểu Đào? Đào Bích Hồng?
Tôi im lặng không nói gì, tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568368/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.