Tôi nằm ở trên giường chờ đợi, tôi nhắm mắt lại cố kìm chế sự khẩn trương, không ngừng an ủi bản thân, trong cuộc sống cái gì đến cuối cùng cũng phải đến, cái gì không đến thì đừng cưỡng cầu.
Có lẽ là do kiếp trước Lăng Hoa Dao tôi thiếu nợ Tân Hạo Đình, nên đời này vẫn phải trả!
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, hai người kia cuối cùng cũng về tới phòng bệnh.
Trái tim của tôi như nhảy lên đến cổ họng, tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười, trong lòng thì thầm nghĩ, Bùi Thiên Vũ nói không sai, giả vờ quả thật rất mệt.
Vẫn là Trần Tư Nguyên mở miệng trước: "Cô Lăng, cô dưỡng bệnh cho tốt, tôi có việc gấp phải đi về xử lý trước, nếu sức khỏe cô cho phép, ngày mai còn phải phiền cô trở lại công ty của chúng tôi một chuyến! Hôm nay không quấy rầy cô nữa!"
Nghe xong lời ông ấy nói, trái tim của tôi đã hoàn toàn nguội lạnh, bàn tay nắm chặt nhụt chí buông lỏng, nhưng tôi vẫn duy trì có phong độ mà gật đầu: "Được! Ngày mai gặp."
"Thế tôi đây xin đợi cô tại công ty vào ngày mai." Ông ấy nói xong thì vội vàng rời đi, giống như đang rất vội.
Lúc này trong lòng tôi rất chua xót, thái độ của ông ấy khiến tôi cảm nhận được sự lạnh bạc của doanh nhân.
Bên trong yên tĩnh lại, cảm xúc của tôi kém tới cực điểm, dường như đã quên mất sự tồn tại của Bùi Thiên Vũ.
Rất lâu sau, tôi nghe thấy Bùi Thiên Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568364/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.