Sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt gấu trúc, mạnh mẽ vực lại tinh thần mà thức dậy.
Tân Hạo Đình nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của tôi, kinh ngạc hỏi: “Dao Dao, em không thoải mái chỗ nào à, sao sắc mặt lại xấu như thế?”
“Anh không biết à?” Tôi trả lời một cách qua loa.
Anh sửng sốt một lát, cười xấu xa rồi ôm lấy tôi: “Sau này đừng uống rượu nữa.”
Không biết tại sao, vừa nghe anh nói xong thì tôi liền nôn nao trong bụng, lao vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo, nôn đến trời đất mù mịt, nước mắt giàn giụa.
Tân Hạo Đình lo lắng vỗ vỗ lưng tôi: “Em bị sao vậy? Anh phải đưa em đến bệnh viện khám thôi.”
Tôi đẩy anh ra và nói: “Không sao đâu, chỉ vì không được nghỉ ngơi nhiều thôi. Anh tiện đường thì đưa con gái đi học, em ngủ thêm lát nữa sẽ khỏe ngay thôi.”
Anh bế tôi lên, đặt trên giường và kéo chăn đắp cho tôi: “Vậy em ngủ thêm đi, anh sẽ đưa con gái đi học, em yên tâm, nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ gọi cho anh, nhé?”
Tôi gật gật đầu.
Nghe thấy tiếng trò chuyện ríu rít của hai bố con, sau đó họ đóng cửa rời đi.
Tôi lập tức ngồi dậy, chạy đến bên cửa sổ nhìn Tân Hạo Đình dắt Điềm Điềm lanh lợi lên xe, lái ra khỏi cổng, tôi không thể tự chủ nhắm mắt lại, cảm thấy hơi nghẹn ngào.
Nếu tất cả những điều này đều tốt đẹp như trước thì hay biết mấy.
Tôi xoay người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/2568254/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.