Thấy đối phương sắp hành động, không hiểu sao ông ta thấy sợ hãi.
"Nếu ông không có mưu đồ xấu thì đâu cần lo sợ tôi muốn làm gì”
Sở Phong thờ ơ nói: "Ông xòe tay ral"
"Xòe cái đầu cậu ấy, không xòe!"
Từ Hậu Đạt bất giác giấu tay ra sau lưng.
"E là ông không quyết được!”
Vân Thủy Dao hừ lạnh, liếc mắt nhìn, tức thì có hai vệ sĩ xông đến.
Khi cô xuống tầng chuẩn bị đồ dùng cần thiết đã gọi vệ sĩ riêng của mình lên đây.
Chủ yếu là để đề phòng cha con Vân Lễ Tiền.
Lúc vén chăn cô đã chịu thiệt, cho nên cô bắt buộc phải dẫn người lên đây.
Nếu hai người họ còn dám làm bậy, cô sẽ bắt lại ngay!
Việc nào ra việc nấy.
Tuy bọn họ là người trong gia tộc, nhưng vì tranh giành lợi ích mà trở nên điên cuồng.
Ông nội bệnh tình nguy kịch, nhà họ Vân loạn trong giặc ngoài. Cô là chủ tịch tập đoàn, nhất định phải đề phòng mọi rắc rối có thể xảy ra.
"Thả tôi ra!"
"Các người thả tôi ra!"
Từ Hậu Đạt ra sức giãy giụa nhưng võ ích, bị cưỡng chế xòe tay ra.
Sở Phong thừa cơ đâm kim bạc vào tay ông ta, khẽ nhướng mày. Ở vị trí đầu mũi kim xuất hiện phấn hoa màu vàng mà hẳn nói.
"Nếu không phải ông hạ độc thì tại sao trong tay ông lại có phấn hoa có trong máu độc?"
"Chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn gì muốn nói không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-than-y-tai-the/3401431/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.