Chương 862
Phó Đình Viễn không yên tâm, nhìn cô chằm chằm: “Vậy em đừng bỏ anh đi.”
“Được.” Du Ân mệt mỏi đồng ý.
Lúc này Phó Đình Viễn mới thả cô ra. Du Ân bảo anh lên giường nằm nhưng anh vẫn dính lấy cô như cũ, còn kéo tay cô ra hiệu cho cô ngồi xuống giường với anh.
Du Ân không nói gì, chỉ cúi người ghé sát lại gần Phó Đình Viễn. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn anh ở một khoảng cách cực gần.
Mục đích Du Ân làm vậy là muốn nhìn thật kỹ mỗi một cảm xúc hiện lên nơi đáy mắt Phó Đình Viễn, từ đó đưa ra phát đoán xem rốt cuộc có phải anh đang diễn trò hay không.
Nhưng Phó Đình Viễn lại đột ngột quay đầu sang chỗ khác, nói: “Em đừng nhìn anh như vậy.”
Du Ân khó hiểu hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Yết hầu Phó Đình Viễn lăn lên lộn xuống mấy lần, khó khăn nói hết câu: “Anh có phản ứng mất.”
Du Ân trợn mắt há mồm, sau khi hoàn hồn thì lập tức rút mạnh tay mình về, bật dậy khỏi giường.
Anh đúng là… đúng là không biết xấu hổ!
Phó Đình Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội, cô không biết với anh mà nói, bầu không khí ban nãy đã dày vò anh tới cỡ nào đâu.
Đôi môi mềm mại của cô đang ở ngay trước mắt anh, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô nhẹ nhàng chui vào trong mũi, trong đầu anh lập tức hiện lên vô số hình ảnh của hai người họ trong đêm tối, thử hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/4606500/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.