Chương 800
Trên thế giới này, yêu mà không đến được với nhau không là gì, đau khổ nhất là hai người yêu sâu đậm nhưng lại không đến được với nhau.
Du Ân vừa chuẩn bị bữa sáng xong dọn ra thì bị Phó Đình Viễn kéo đi ra giữa sân: “Có quà cho em nè.”
Du Ân không thể hiểu, cô sợ anh sẽ tặng cô mấy món quà như tỏ tình bằng flycam các thứ.
Đến ngoài sân, cô vừa nhìn là thấy một con người tuyết.
Phó Đình Viễn lại còn đi lấy khăn cổ của mình tới, lại lấy kính râm đeo lên cho người tuyết, cũng có vài nét giống với khí chất con người, rất biết thưởng thức.
Du Ân kinh ngạc: “Đây là do anh đắp ư?”
“Ừ.”, Phó Đình Viễn thỏa mãn mà giới thiệu.
Du Ân đưa ra bình phẩm: “Khá đẹp.”
Nhưng nói xong lại cảm thấy khó xử, hình như anh tự đắp mình, anh tặng cho cô làm gì?
Quay đầu lại liếc anh một cái, cô xoay người đi vào nhà: “Cơm chín rồi.”
Phó Đình Viễn đi theo: “Em không thích à? Lát nữa anh đắp con khác cho em nhé?”
Du Ân từ chối: “Trời lạnh quá, em không muốn đắp.”
Thật ra cô không muốn làm chuyện lãng mạn thế này với anh.
Bản thân sức khoẻ của cô mà bà cụ Hàn còn nói là trông chờ vào số trời, sao cô dám để lại kí ức đẹp với anh như thế này?
Cảnh tượng càng ngọt ngào, sau này hồi ức của cô sẽ càng đắng cay.
Lúc ăn sáng Phó Đình Viễn vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/4606438/chuong-800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.