Chương trước
Chương sau
Bạch Thanh Thanh không thể nuốt trôi cục tức này, sau khi khóc xong, cô ta lau nước mắt và nói với người đại diện của mình: "Cô có nhớ những gì Tử Dạ đã nói trước đây không, cô ta nói rằng Du Ân đang trị bệnh phụ khoa ở một thị trấn nhỏ, tôi muốn tiếp tục điều tra chuyện này."

Người đại diện của cô ta bối rối nói: "Nhưng nếu Du Ân không thể sinh con, Phó Đình Viễn có cần cô ta nữa không?"

Bạch Thanh Thanh sửng sốt một chút: "Cũng đúng."

Nhà của Phó Đình Viễn thực sự có tài sản kế thừa kế, nếu Du Ân không thể sinh con, Phó Đình Viễn có cần cô nữa không? Với thân phận và địa vị của anh, anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?

Trẻ trung, xinh đẹp và có giáo dục tốt, anh có thể tùy tiện bắt một người là được rồi.

Bạch Thanh Thanh lại nói: "Chẳng lẽ Phó Đình Viễn đã biết nhưng vẫn cần cô ta như cũ sao?"

Người đại diện khinh thường nói: "Làm sao Phó Đình Viễn có thể yêu cô ta nhiều như vậy chứ?"

Có lẽ đã ở trong giới này lâu rồi, quen nhìn thấy quá nhiều cuộc chia ly và đoàn tụ, quen nhìn thấy quá nhiều người giàu có bao nuôi nữ diễn viên, Bạch Thanh Thanh và người đại diện của cô ta thậm chí còn không tin rằng có tình yêu đích thực trong thế giới này.

Bản thân Bạch Thanh Thanh chính là ví dụ điển hình nhất, khi cô ta nương thân vào một người đàn ông trung niên như Thiệu Kinh, cô ta phải tìm kiếm tình yêu ở đâu chứ?

Và họ cũng thấy quá nhiều đàn ông giàu có tiêu xài hoang phí bên ngoài, phụ nữ ở nhà dù có thể sinh con nhưng bọn họ cũng nuôi con ngoài giá thú ở bên ngoài rất nhiều.

Vì vậy, họ không tin rằng tình yêu của Phó Đình Viễn dành cho Du Ân là tình yêu đích thực, rất có thể đó là do tâm lý ngứa ngáy và không thể chịu đựng được của đàn ông thôi.




Bạch Thanh Thanh lại nói: "Cho dù Phó Đình Viễn thật sự yêu cô ta, anh ta có thể bỏ qua việc cô a không thể sinh con, nhưng gia đình anh ta có thể đồng ý sao?"

"Theo tôi được biết, mẹ của anh ta cũng không phải dạng vừa, bình thường cũng khá chanh chua."

"Vậy chúng ta trước tiên tiếp tục điều tra. Nếu có thể phát hiện ra điều gì thì tốt, trước tiên hãy điều tra Phó Đình Viễn. Nếu Phó Đình Viễn biết mà không để ý, vậy chúng ta sẽ chọc mẹ và ông nội của anh ta."

“Được.” Người đại diện gật đầu: “Ông cụ nhất định sẽ chú ý đến vấn đề người thừa kế nhiều hơn, cho dù không phá được quan hệ của bọn họ, cũng sẽ khiến Du Ân chật vật hơn.”

Còn Du Ân, người bị họ nghĩ mọi cách hạ bệ, đã quay trở lại Giang Thành để nghỉ ngơi, buổi tối cùng Phó Đình Viễn đến chỗ ông cụ ăn cơm.

Trên bàn ăn tối, ông cụ nghiêm túc nói với hai người: "Nếu đã về bên nhau thì hãy sống thật tốt, đừng quan tâm đến những lời đàm tiếu bên ngoài."

"Về chuyện sinh con, cũng không cần cưỡng ép đâu."

Ông cụ biết rằng vấn đề sinh con vẫn luôn trở ngại lớn nhất giữa Du Ân và Phó Đình Viễn, ông sợ Du Ân sẽ để tâm chuyện này nên mới cố ý nói như vậy.

"Người ta nói nuôi con trai để dưỡng già, bây giờ ông mới thấy rõ, ông cũng nuôi con trai, các cháu có thấy nó phụng dưỡng cho ông không?" Ông cụ lộ ra vẻ tự giễu và bất đắc dĩ: “Nó không phụng dưỡng ông cũng được đi, ngược lại còn suýt khiến ông tức chết luôn."

Ông cụ khoát khoát tay: "Cho nên, trên thực tế, nuôi con cũng không thể dưỡng già được, chỉ có tiền mới có thể dưỡng già thôi."

Du Ân bị những lời nói của ông cụ Phó chọc cho bật cười, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người ở độ tuổi của ông cụ Phó lại có đầu óc minh mẫn như vậy.

Cha của Dịch Thận Chi đúng là còn không bằng ông cụ Phó.

Và câu nói của ông cụ đã khiến cảm giác áy náy và tự trách của Du Ân tiêu tan đi rất nhiều.

Phó Đình Viễn nhẹ nhàng nắm tay cô dưới gầm bàn, ấm áp nói: "Ông nội nói đúng, sau này chúng ta chỉ cần nỗ lực kiếm tiền, đừng nghĩ đến việc có con hay không."

“Ừm.” Du Ân nhẹ giọng đáp.

Ông cụ nhìn hai người tương tác, nụ cười trên mặt không khỏi sâu hơn.




Cháu trai của ông cuối cùng cũng biết cách yêu thương người ta rồi, hôn nhân sau này chắc là sẽ không có giày vò gì nữa.

Con trai Phó Giang của ông không linh hoạt như cháu trai của ông, Phó Giang sau đó cũng muốn hồi tâm chuyển ý, nhưng ông ta không thể cầu xin sự tha thứ của Đổng Văn Tuệ, cứ kiêu ngạo chờ đợi Đổng Văn Tuệ chủ động cầu xin ông ta quay lại.

Kết quả là Đổng Văn Tuệ cũng có cá tính mạnh mẽ và không chịu nhượng bộ, bà ta nhất quyết nghiến răng không chịu nói một lời mềm mỏng, hai người họ đã dành nửa cuộc đời để đấu tranh cho đến khi mối quan hệ của họ tan vỡ hoàn toàn và không thể chắp vá được nữa.

Phó Đình Viễn và Du Ân rời khỏi nhà của ông cụ sau bữa tối, Phó Đình Viễn trực tiếp lái xe đưa Du Ân trở về nơi ở ban đầu của họ.

Buổi tối khi đi ngủ, Phó Đình Viễn vòng tay ôm lấy người trong lòng, dịu dàng nói: "Sau này chúng ta sẽ chuyển về đây, chỉ có ở đây anh mới có cảm giác như ở nhà."

Cho dù đó là nơi ở của ông cụ hay nơi ở của Đổng Văn Tuệ, anh đều không có cảm giác thân thuộc.

“Được.” Du Ân không có ý kiến gì.

Phó Đình Viễn lại nói: "Kể từ ngày em sống ở đây, nơi này đã vô hình trở thành nhà của anh."

Sợi dây trong trái tim Du Ân được nhẹ nhàng gảy lên.

Cô khiến anh có cảm giác như ở nhà, được công nhận như thế này khiến cô rất vui.

"Em còn nhớ lần công tác rất lâu mà em đã nói không? Thực ra thì còn lâu hơn nữa. Lúc đó anh chỉ muốn tránh xa em nên đã lên kế hoạch đi công tác một tháng."

"Ai biết, mới tới đó mấy ngày liền cảm thấy không thoải mái, cũng không biết có chuyện gì, chỉ là vô cớ muốn về nhà thật nhanh, Chu Nam và anh tận lực đẩy nhanh công việc, cuối cùng về sớm một tuần."

Phó Đình Viễn thở dài bất lực khi nói điều này: "Sau này anh mới nhận ra rằng lúc đó anh đã không thể rời xa em."

Du Ân ngạc nhiên nhìn anh, lúc đó cô hoàn toàn không biết Phó Đình Viễn đã trở về sau chuyến công tác trước thời hạn, và cô không ngờ anh lại phân tích tâm lý quá khứ của mình một cách sâu sắc như vậy.

Phó Đình Viễn vùi đầu vào cổ cô và tự trách mình: "Anh thực sự xin lỗi, trước đây anh quá kiêu ngạo và đểu cáng, khiến em buồn nhiều năm như vậy."

Chuyện Thiệu Kinh quay đầu vừa rồi khiến trong lòng anh vô cùng xúc động, mỗi khi nhớ lại hành vi trước đây của mình, anh lại sợ hãi, nếu như lúc đó trái tim của cô bị anh làm tan nát, e rằng hiện tại anh cũng sẽ bị đối xử như Thiệu Kinh rồi.




Du Ân không nói gì nữa, giơ tay nhẹ nhàng vòng qua eo anh.

Tất cả những sự kiện đã qua thì cứ để chúng trôi qua.

Cô tin chắc rằng mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất của ông trời, cô cũng rất hài lòng với tình hình sống hiện tại của mình.

Cảm thấy tâm trạng của Phó Đình Viễn đã dịu xuống, Du Ân nói: "Có thể vài ngày nữa em sẽ quay về Bắc Kinh."

Phó Đình Viễn: "..."

Du Ân giải thích: "Bộ phim sắp bắt đầu bấm máy, đạo diễn nói muốn đọc kịch bản."

Tầm quan trọng của việc đọc kịch bản đương nhiên Phó Đình Viễn biết, Thiệu Kinh rất coi trọng bộ phim này, và sẽ tiến hành công việc chuẩn bị như vậy trước khi quay, điều này sẽ có lợi cho quá trình quay phim mà không gặp bất kỳ bất lợi nào.

Khi đọc kịch bản, biên kịch là một trong những nhân sự không thể thiếu, nên Du Ân nhất định phải đi.

Tuy nhiên, biết được tầm quan trọng của vấn đề là một chuyện, nhưng nghĩ đến việc lại phải xa Du Ân lại là một cảm giác khác.

Anh ủ rũ phản đối: “Khi nào chúng ta mới có thể chung sống như những cặp vợ chồng bình thường đây?”

Trước đó cô đi Bắc Kinh đào tạo hơn nửa tháng, anh lại đi Mỹ, tốt xấu gì cũng mới vừa gặp lại, thế mà mới mấy ngày cô lại phải đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.