Chương trước
Chương sau
Phó Đình Viễn không yêu cầu tài xế lái xe trở lại Giang Thành, mà là vào khách sạn.

Tài xế cũng đã lái xe mấy tiếng đồng hồ, cũng đã mệt lắm rồi.

Anh vội vã đến Mỹ, đón Đổng Văn Tuệ và vội vã trở về, anh lại càng mệt mỏi hơn, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Sở dĩ anh đi đi về về vội vàng như vậy là vì anh muốn hoàn thành những việc này càng sớm càng tốt và nhanh chóng dành thời gian cho Du Ân.

Vào nhận phòng khách sạn, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ, Phó Đình Viễn gọi điện cho Du Ân để thông báo anh đã trở về an toàn và Đổng Văn Tuệ đã ổn định.

Phó Đình Viễn ban đầu muốn thực hiện một cuộc gọi video, nhưng Du Ân đã dập máy và gọi lại cho anh một cuộc gọi thoại: "Xin lỗi, em đang ở bên ngoài, không tiện gọi video."

Phó Đình Viễn có thể hiểu được, Du Ân có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, cảm thấy rất đau lòng: "Anh ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt."

“Ừm.” Phó Đình Viễn cảm khái nói: “Cuối cùng cũng trở về.”

Anh lại thấp giọng nói: "Chờ anh, anh nghỉ ngơi xong sẽ tìm em."

Sau vài ngày xa cách, anh cảm thấy mình sắp phát điên nếu khi nghĩ về cô rồi.

Nếu không phải thân thể anh thật sự chịu không nổi, hiện tại anh rât muốn bay thẳng đến Bắc Kinh tìm cô.

“Được.” Du Ân đáp lại, nói: “Anh mau nghỉ ngơi đi, em còn có việc ở chỗ này, cúp điện thoại trước nhé.”

Phó Đình Viễn cầm chiếc điện thoại đã bị cúp máy, cảm thấy rất mất mác.




Cô có chuyện gì quan trọng mà không thể trò chuyện với anh chứ?

Trước đó anh ở Mỹ, trước khi lên máy bay đã gọi điện thoại cho cô, ý của anh là hy vọng cô có thể đến Giang Thành, để anh xuống máy bay có thể nhìn thấy cô, đồng thời cũng giải tỏa nỗi nhớ thương của hai người.

Kết quả là, Du Ân đã nói với anh một câu xin lỗi qua điện thoại, hôm đó cô có việc phải làm nên không thể rời đi, cô nói khi nào xong việc sẽ nói sau.

Anh đành phải từ bỏ.

Quên đi, hiện tại giữa bọn họ chính là anh chủ động chạy về phía cô, chỉ cần cô không lùi bước là anh đã cảm kích rồi, anh cũng không hi vọng cô sẽ chủ động làm gì với anh.

Đặt điện thoại sang một bên, anh kéo tấm rèm nặng nề lại, nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

Điều mà Phó Đình Viễn không biết chính là, sở dĩ Du Ân không trả lời cuộc gọi video của anh là vì cô đã đến Giang Thành rồi.

Trước đó cô nói cô không có thời gian để đến Giang Thành vào những ngày này, đó cũng là cố ý và mục đích là để Phó Đình Viễn ngạc nhiên.

Lúc này, cô không chỉ đến Giang Thành mà còn đang trên đường đến khách sạn nơi Phó Đình Viễn ở.

Vốn dĩ Du Ân muốn ở lại Giang Thành đợi anh, nhưng cô có thể nghe thấy nỗi nhớ nhung trong giọng điệu của anh, vì vậy cô đã bốc đồng đưa ra quyết định này, từ Giang Thành đến tìm anh, để sau khi anh tỉnh dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy cô.

Sau khi đến khách sạn, Du Ân không làm phiền Phó Đình Viễn, cô muốn anh ngủ nhiều một chút, vì vậy cô đã đến quán cà phê ở tầng dưới, vừa uống cà phê vừa làm việc.

Kịch bản "Anh muốn đi tìm em" đã đi vào giai đoạn cuối cùng, bên Thiệu Kinh cũng đã chuẩn bị gần như hoàn thành, ước chừng mấy ngày nữa sẽ bắt đầu ghi hành.

Chu Dật và Tống Chước Chước được cô đề cử làm nam nữ chính, ban đầu Du Ân không có nhiều hy vọng, nhưng cô rất vui vì cả hai đều được trọng dụng.

Hôm đó, chương trình công bố diễn viên đã gây náo động trên mạng.

Bộ phim thanh xuân thành thị mà Chu Dật đóng cùng với Tô Ngưng trước đây đã trở nên nổi tiếng, vì vậy anh ta được nhiều người biết đến, nhưng anh ta còn quá trẻ, nhiều người cũng đặt câu hỏi về kỹ năng diễn xuất của anh ta.

Tống Chước Chước gây ra tranh cãi còn lớn hơn, trong "Truyền kỳ Dung Phi", cô ấy luôn ở tuyến ba, nhưng trong bộ phim này cô ấy lại trực tiếp đóng vai nữ chính thứ nhất.

Không phải ai ngạc nhiên về việc cô ấy leo lên vị trí hàng đầu nhanh như thế, nhưng trong "Truyền kỳ Dung Phi", có người phát hiện ra rằng Tống Chước Chước thực sự đã được đánh bóng trong vòng này vài năm, vì vậy Tống Chước Chước có kỹ năng diễn xuất, nhưng cô ấy không có đủ danh tiếng.

Người hâm mộ "Anh muốn đi tìm em" đã lên Weibo chính thức để phản đối, một số người đã đến Weibo của Diệp Văn để phản đối rằng hai diễn viên được chọn không đủ gánh được bộ phim.




Fan của Chu Dật và Tống Chước Chước không hài lòng về việc bị phản đối như vậy, đặc biệt là fan của Chu Dật, các bên đã tranh cãi khá gay gắt.

May mắn thay, các bộ phim truyền hình của Diệp Văn sẽ không chỉ sử dụng các diễn viên nổi tiếng và diễn viên kỳ cựu, vì vậy Diệp Văn đã nói ngắn gọn về quan điểm của mình trong một bài đăng tiếp theo

Tôi không bao giờ nhìn vào sự nổi tiếng của các diễn viên khi làm phim, mà chỉ xem hình ảnh của họ có phù hợp với vai diễn hay không.

Cuối cùng vấn đề đã lắng xuống.

Diệp Văn đã không đề cập đến việc hai diễn viên là do Du Ân đề xuất, để không gây rắc rối cho Du Ân.

Kể từ khi Chu Dật được xác nhận sẽ đóng vai nam chính, Chu Dật liên tục liên lạc với cô, nói muốn mời cô đi ăn tối, Du Ân cảm thấy từ chối thêm nữa cũng không hợp lý, mà đúng lúc hôm đó Chu Dật đang ở Bắc Kinh, vì vậy cô đã đến cuộc hẹn.

Tuy nhiên, có một tình tiết sau bữa tối ngày hôm đó, khi cô và Chu Dật đi ra ngoài, họ đụng phải Bạch Thanh Thanh.

Du Ân đột nhiên có dự cảm không lành, trực giác của một người phụ nữ nói cho cô biết, Bạch Thanh Thanh nhất định sẽ làm ầm lên chuyện của cô và Chu Dật.

Điều này thật phiền phức.

Chu Dật vốn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió vì vai diễn nam chính, đồng thời cô cũng là biên kịch của bộ phim này, Bạch Thanh Thanh không cần phải làm gì khác, chỉ cần tung ảnh của cô và Chu Dật trong cùng một khung hình, cũng đủ để quần chúng ăn dưa tưởng tượng đủ điều rồi.

Tuy rằng Chu Dật xác thực là do cô tiến cử, hơn nữa cô cũng không có bất kỳ tâm tư gì, nhưng người khác có thể sẽ không tin cô và Chu Dật trong sạch.

Bạch Thanh Thanh bây giờ không làm gì cả, nhưng Du Ân vẫn cảm thấy sau khi cô gặp Phó Đình Viễn, cô sẽ chủ động nói chuyện với anh và suy nghĩ trước các biện pháp đối phó.

Phó Đình Viễn vốn không muốn cô có quan hệ với Chu Dật, bây giờ anh biết cô đã ăn tối với Chu Dật khi anh đến Mỹ, thậm chí còn gây ra chuyện như vậy, không biết anh sẽ tức giận như thế nào.

Nghĩ đến những điều này, Du Ân cũng rất đau đầu.

Khi trời gần tối, Du Ân nhận được một cuộc gọi từ tài xế của Phó Đình Viễn: "Cô Du, sếp Phó vừa liên lạc với tôi và nói rằng hai mươi phút nữa sẽ gặp ở tầng dưới, lên đường quay về Giang Thành."

“Được, cảm ơn.” Du Ân cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn máy tính, đứng dậy rời đi.

Số phòng của Phó Đình Viễn, tài xế đã nói trước với cô, vì vậy cô đi thẳng đến phòng của Phó Đình Viễn.

Trong phòng.




Phó Đình Viễn đã chìm vào giấc ngủ sâu và hoàn toàn hồi phục lại, điều đầu tiên anh làm sau khi tỉnh dậy là gọi điện cho tài xế, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chỉ là anh vừa ra khỏi phòng tắm thì có tiếng gõ cửa.

Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ai đó?"

Theo lý thì anh đã bảo tài xế 20 phút nữa gặp ở tầng dưới, chắc hẳn tài xế sẽ không gõ cửa nữa chứ.

“Là em.” Đang lúc anh tự hỏi là ai gõ cửa, ngoài cửa truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Phó Đình Viễn ngây ngẩn cả nguowif, Du Ân?

Không thể nào?

Không phải cô vẫn ở Bắc Kinh sao?

Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ là bởi vì quá nhớ cô mà sinh ra ảo giác sao?

Tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo một giọng nữ quen thuộc: "Phó Đình Viễn, anh có ở đó không?"

Lần này Phó Đình Viễn thực sự nghe rõ và xác nhận rằng đó thực sự là Du Ân.

Anh định thần lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ bước về phía cửa rồi vội vàng mở cửa ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.