Vì chuyện của Dịch Thận Chi và Chu Mi, tâm trạng của Du Ân rất tồi tệ.
Phó Đình Viễn vốn muốn nhắc lại chuyện cùng cô về nhà họ Diệp để gặp trưởng bối, nhưng bây giờ anh không dám nói lời nào.
Phó Đình Viễn cam chịu số phận của mình và không cưỡng cầu nữa, khi nào cô ấy thời cơ thích hợp thì sẽ dẫn anh về thôi.
Ăn sáng xong, Du Ân buồn ngủ nằm trên sô pha, Phó Đình Viễn ôm cô vào lòng hỏi: “Có muốn ra ngoài tản bộ không?”
Nhắc mới nhớ, bọn họ chưa từng cùng nhau đi mua sắm, anh rất muốn dẫn cô đi mua sắm, mua cho cô quần áo, túi xách, giày dép, trang sức, tất cả những thứ mà cô gái nào cũng thích.
Anh nhớ Phó Thiến Thiến trước đây rất thích mua túi xách, khi anh đi công tác nước ngoài, Phó Thiến Thiến thỉnh thoảng sẽ gửi cho anh một bức ảnh, dặn anh mua cái này cái kia.
“Không đi.” Du Ân lắc đầu từ chối.
Cô làm gì có tâm trạng để đi mua sắm chứ?
Trong lòng cô đều lo lắng cho Chu Mi, lo lắng tâm tình Chu Mi có vì chuyện này mà tổn thương hay không, lo lắng Chu Mi ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng đứa con trong bụng Chu Mi có thể chào đời an toàn được hay không.
Phó Đình Viễn vuốt mái tóc mềm mại của cô, hỏi: "Vậy đi xem phim nhé?"
“Không có tâm trạng.” Du Ân tiếp tục lắc đầu.
Phó Đình Viễn có chút bất đắc dĩ, sở dĩ anh đề nghị như vậy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691868/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.