Cho dù Phó Đình Viễn có miễn cưỡng đến đâu, Du Ân vẫn muốn đến chỗ của Diệp Văn để ăn tối.
Trước khi đi, Phó Đình Viễn ghé vào tai cô cảnh cáo: "Buổi tối nếu em không về, anh sẽ trực tiếp đến nhà em tìm em."
Trong lòng Du Ân cảm thấy anh không thể ấu trĩ như vậy, nhưng vẫn trấn an, nói: "Em biết rồi."
Du Ân đang lái xe trên đường thì nhận được cuộc gọi từ một nhà biên kịch khác đang cùng đào tạo với cô, người bên kia đầu tiên là trao đổi vài câu vui vẻ với cô, sau đó ân cần nói: "Hiểu Nguyệt nói cô đã chặn thông tin liên lạc của cô ấy, cho nên đã nhờ tôi chuyển lời với cô, cô ấy muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô, hi vọng cô có thể tha thứ cho cô ấy."
Du Ân biết đối phương cũng có ý tốt, nghĩ mọi người quen biết nhau nên không cần làm ầm chuyện lên, cho nên mới giúp Hiểu Nguyệt truyền tin.
Thế là cô cũng nhẹ nhàng nói: “Tôi không giận cô ta nên không có việc gì phải tha thứ hay không tha thứ.”
Đầu dây bên kia nói: "Vậy tại sao cô lại chặn cô ấy? Nếu cô không tức giận, cô có thể gọi cho cô ấy không?"
Du Ân vẫn giữ ngữ điệu ôn hòa: "Không tức giận, không có nghĩa là có thể tiếp tục giữ liên lạc."
“Mặc dù tôi không biết giữa các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy mọi người đều làm trong cùng một ngành, lại có cơ duyên cùng tham gia khóa đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691848/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.