Phó Đình Viễn rất ý thức được tình hình của mình, anh bình tĩnh an ủi Du Ân: "Anh biết em đang lo lắng điều gì, hơn nữa anh cũng biết gia đình em không hoan nghênh anh, nhưng sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Phó Đình Viễn có thể cảm nhận được từ thái độ thờ ơ của Diệp Văn đối với anh, người nhà họ Diệp chắc chắn cũng không thích anh, nhưng giáo dưỡng của họ đã ngăn cản họ không biểu hiện khó coi như vậy mà thôi.
“Chuyện này để sau rồi nói đi.” Du Ân qua loa tắc trách một câu như vậy với anh.
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt để đưa Phó Đình Viễn về Bắc Kinh gặp nhà họ Diệp. Nếu không phải vì Phó Đình Viễn đột ngột mất trí nhớ, hiện tại cô và anh vẫn sẽ trong trạng thái không qua lại với nhau.
Phó Đình Viễn liếc mắt đã nhìn ra được sự chiếu lệ của cô, nhưng anh không ép cô làm bất cứ điều gì.
Anh đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài, cho dù anh và Du Ân có hòa giải, nhưng cũng khó có thể đăng ký kết hôn. Nhà họ Diệp không cho phép, sợ rằng anh sẽ không thể kết hôn với người này một cách suôn sẻ..
Hai người đáp xuống Giang Thành, tài xế đến sân bay đón.
Trên đường trở về, Du Ân nhận được điện thoại của Chu Dật.
Ở đầu dây bên kia, Chu Dật rất vui vẻ: "Chị Du Ân, tôi nghe nói từ người đại diện, chị đã giới thiệu tôi đóng vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691810/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.