Có điều Du Ân cũng chỉ nhìn Tô Ngưng một cái, sau đó nói giống như đã nhìn thấu tất cả: "Minh tinh họ Tô kia, nếu cậu thật sự ham muốn nam sắc thì không chỉ trong chương trình yêu đương, trong hiện thực cậu cũng có thể tìm thấy rất nhiều trai đẹp lại ưu tú, không phải sao?"
Du Ân còn bồi thêm một câu: "Chỉ là cậu không chịu tìm mà thôi."
Trong lòng cô ấy chỉ có Chu Trường Ninh, ngoài miệng nói người đàn ông khác đẹp trai cỡ nào chỉ là nói cho sướng miệng thôi.
Nếu cô ấy có thể buông tay sớm thì đã không đến mức thống khổ như bây giờ.
Tô Ngưng hừ một tiếng: "Cậu ăn ngay nói thật làm gì, không thể để cho người ta ảo tưởng đến người đàn ông khác được sao?"
Du Ân cười khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.
Buổi tối Hà Vĩ Niên cũng đến, Diệp Văn và ba mẹ Hà Vĩ Niên là bạn tri kỉ, lại bởi vì dưới gối Diệp Văn không con, cho nên trước kia mỗi năm Hà Vĩ Niên đều đến chúc tết ăn cơm cùng Diệp Văn Thư và Thư Ninh.
Hiện giờ Diệp Văn cũng không cố ý tác hợp cho Du Ân và Hà Vĩ Niên nữa, bởi vì ông biết con gái không muốn cho bất cứ người đàn ông nào mang đến lời đồn không tốt, chỉ để hai người trẻ tuổi chung sống như anh em hoặc bạn bè.
Còn chuyện như tình yêu này, còn phải coi trọng nhất là duyên phận.
Buổi sáng hôm sau, Du Ân mới vừa rời giường đã nhận được điện thoại của ông cụ Phó.
"Du Ân à..." Trong điện thoại, giọng điệu ông cụ như sắp khóc tới nơi.
Du Ân kinh hãi không thôi, vội vàng hỏi: "Ông nội, ông sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Ông cụ nghẹn ngào nói: "Đình Viễn sáng nay xảy ra tai nạn, bị người ta tông vào đuôi xe rồi."
Du Ân theo bản năng lo lắng bật thốt lên: "Anh ấy không sao chứ ạ?"
"Thân thể nó thì không có vấn đề gì, nhưng mà, nhưng mà…" Ông cụ cũng không biết làm sao, khó xử nói không nên lời.
Du Ân dùng tay phải che trái tim đang đập mất không chế của mình, trấn định hỏi: "Thân thể không có việc gì, vậy thì anh ấy bị làm sao ạ?"
"Nó, tinh thần của nó xuất hiện vấn đề, nó đã quên chuyện hai đứa ly hôn, Hứa Hàng nói có thể là do lúc tông xe đầu bị va đập, dẫn đến não xuất hiện chứng mất trí nhớ tạm thời." Ông cụ ậm ừ mãi mới nói xong lời này.
Du Ân cũng trở nên hoang mang: "Tại sao lại có thể như vậy?"
Quên mất chuyện bọn họ từng ly hôn ư?
Vậy hiện tại trong trí nhớ của Phó Đình Viễn, bọn họ vẫn là vợ chồng?
Giọng nói của ông cụ lại vang lên, nghe qua có vẻ bất lực, thê lương: "Du Ân à, ông nội biết hiện tại con không muốn dây dưa với nó, nhưng nó cứ gọi ông đòi vợ, ông biết phải làm sao bây giờ?"
"Tất cả mọi người đều nói với nó là hai đứa đã ly hôn từ lâu, ông còn đưa giấy li hôn cho nó xem, nhưng nó sống chết không tin."
"Vừa tỉnh lại đã đòi con chăm sóc nó, không phải con thì không thể, còn nói toàn bộ cuộc sống hằng ngày của nó đều do con chăm sóc, nó không chấp nhận thay người khác."
Du Ân: "..."
Ông cụ tiếp tục nói: "Con nói xem hiện tại ông phải làm sao bây giờ? Ông đã một bó tuổi rồi, sao còn bắt ông gặp phải nhiều chuyện đau lòng như vậy chứ?"
"Ba mẹ nó không đáng tin khiến ông thất vọng cũng thôi đi, nhưng người xuất chúng như Đình Viễn, vì sao cũng không thể có được một ngày bình yên chứ!"
Du Ân vẫn không nói gì, cô thật sự bối rối, hoàn toàn không chấp nhận được hiện thực trong miệng ông cụ.
Chuyện như mất trí nhớ hoặc chọn mất trí nhớ, là tình tiết giả tạo khoa trương mà cô chỉ từng nhìn thấy trên phim, không nghĩ tới trong hiện thực lại thật sự xảy ra.
Còn nữa, ngày hôm qua Phó Đình Viễn vẫn rất có tinh thần xuất hiện tại thủ đô, sao giờ lại xảy ra chuyện?
Thấy cô nãy giờ vẫn không nói gì, ông cụ cho rằng cô không tin lời mình nói, vì thế bổ sung thêm: "Nếu con không tin chuyện này là thật, con có thể đến hỏi Hứa Hàng."
"Nếu không nữa thì, con mời mấy bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô đến chẩn bệnh cho nó, xem xem ông có lừa con không."
"Thế, vậy bây giờ ông muốn con làm gì?" Du Ân khó lắm mới lấy lại giọng nói của mình.
Cô không hoài nghi lời ông cụ nói, mặc dù trong lòng cô vô cùng nghi ngờ về hành vi mất trí nhớ này của Phó Đình Viễn.
Ông cụ đau lòng như vậy, cô thật sự không nói nên lời.
Ông cụ thở dài: "Coi như ông nội cầu xin con, con tới giúp ông vài ngày, ổn định lại cảm xúc của nó, chờ tình trạng của nó chuyển biến tốt đẹp, chúng ta sẽ nghĩ cách giải thích với nó."
Ông cụ đã nói như vậy, Du Ân cũng chỉ có thể đồng ý: "Vậy để con đến quan sát anh ấy xem sao đã."
Lúc nói câu đó, trong đầu Du Ân không hiểu sau lại vang lên câu nói ‘gặp nhau ở Giang Thành’ mà Phó Đình Viễn nhờ Tô Ngưng chuyển lời tới cô.
Du Ân có cảm giác, chuyện này là mưu kế của Phó Đình Viễn.
Cái gọi là gặp nhau ở Giang Thành, chính là anh cố ý bày trò khiêu khích cô.
Bất kể đây là mưu kế của Phó Đình Viễn, hay anh thật sự xảy ra chuyện, nếu liên quan đến cô, mà ông cụ cũng đã nói như vậy, cô cũng chỉ có thể quay về Giang Thành một chuyến.
Lúc Du Ân nói chuyện này cho Diệp Văn và Thư Ninh biết, Diệp Văn trực tiếp nổi giận mắng mỏ: "Đây chắc chắn là âm mưu quỷ kế của thằng nhóc thối kia! Cái tình tiết mất trí nhớ này quá bất thường rồi, trong cuộc sống hiện thực làm sao có thể thật sự xảy ra chứ!"
"Hơn nữa nó còn quên chuyện hai đứa ly hôn, đây không phải là vô sỉ muốn con một lần nữa trở lại bên cạnh nó tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nó sao?"
Diệp Văn càng nói càng tức: "Còn nữa, nếu trí nhớ của nó thật sự dừng lại ở quãng thời gian chưa ly hôn, thế chẳng phải nó cần lạnh lùng với con sao?"
Tất cả mọi người đều biết trong ba năm hôn nhân của Du Ân và Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn không thích Du Ân, ngày tháng của Du Ân trải qua thật sự đau khổ, nếu không sao cô lại quyết tuyệt ly hôn.
Diệp Văn không cho phép Du Ân quay trở lại cuộc sống như vậy, cho nên hễ nghĩ đến cục diện hiện tại là ông lại tức.
Thư Ninh ở bên vội vàng trấn an Diệp Văn: "Chúng ta tuyệt đối không cho phép Du Ân rơi vào khốn cảnh lần nữa, ông cứ bình tĩnh đã."
"Phải đó ba, ba đừng lo lắng, nếu con đã ly hôn thì chắc chắn sẽ không để cho bản thân chịu ấm ức." Du Ân biết Diệp Văn chỉ là quá lo lắng cho cô thôi.
Diệp Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình.
Sau đó ông còn nói: "Con chờ một chút, ba gọi điện thoại nhờ ông bạn bác sĩ cố vấn xem sao."
Diệp Văn nói xong thì đi gọi điện thoại.
Chuyện như mất trí nhớ này, vẫn cần nhờ đến bác sĩ chuyên nghiệp tư vấn mới có uy tín.
Thư Ninh nhẹ giọng hỏi Du Ân: "Chuyện này con nghĩ thế nào?"
"Con cũng có chút hoài nghi tính chân thực của chuyện này, nhưng bất kể thế nào con cũng phải đến xem một lần." Đáy mắt Du Ân không có sợ hãi: "Việc ba nói con cũng có cân nhắc qua, sở dĩ con đi là vì con biết, bây giờ con không còn phải một mình đối mặt với mọi chuyện nữa, sau lưng con còn có mọi người mà."
"Hơn nữa con đã sớm không còn là Du Ân của trước kia, chỉ cần Phó Đình Viễn có chút bất thường nào, con sẽ không do dự rời đi."
Nếu trí nhớ của Phó Đình Viễn dừng lại thời điểm bọn họ chưa ly hôn, vậy thì anh phải lạnh nhạt với cô mới đúng.
Cô đương nhiên sẽ không chịu lại những ấm ức kia, cũng không cần thiết phải chịu.
"Con có thể hiểu rõ là được." Thư Ninh yên tâm nói: "Con nói đúng, lần này sau lưng con còn có nhà họ Diệp làm chỗ dựa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]