Chương trước
Chương sau
“Tôi trả lời điện thoại đã, khi nào gửi thì tôi sẽ thông báo cho cô biết.” Du Ân dặn dò Ngô Mẫn.

Ngô Mẫn đáp lại, Du Ân cúp điện thoại, bình tĩnh trả lời cuộc gọi của Bạch Thanh Thanh.

“Du Ân, chuyện xảy ra đêm đó đều là lỗi của tôi. Tôi trịnh trọng xin lỗi cô. Chúng ta có thể làm lành với nhau được không?” Bạch Thanh Thanh vẫn giữ thái độ khiêm tốn trên điện thoại: “Tôi không muốn trở thành nhân vật nữ thứ chính nữa, tôi chỉ mong cô và thầy Diệp đừng so đo chuyện này.”

Nhìn thấy Thiệu Kinh thật sự sắp cắt đứt hoàn toàn với mình, cuối cùng Bạch Thanh Thanh đã biết sợ.

Thiệu Kinh đã để lại biệt thự họ đang sống cho cô ta, rồi tự mình dọn ra ở riêng.

Bạch Thanh Thanh cũng nghe tin Thiệu Kinh định ra nước ngoài tìm vợ con trong dịp tết nguyên đán này, cô ta vừa lo lắng vừa tức giận.

Rơi vào bước đường cùng nên cô ta mới tỏ ra yếu đuối với Du Ân, cô ta nghĩ rằng chỉ cần Du Ân và Diệp Văn tha thứ cho cô ta, vậy thì Thiệu Kinh cũng sẽ không bỏ rơi cô ta.

Chắc chắn bộ phim truyền hình “Anh muốn tìm em” sẽ nổi tiếng, tất nhiên Thiệu Kinh sẽ kiếm được bộn tiền.

Tuy cô ta luôn chê Thiệu Kinh già, nhưng hễ Thiệu Kinh có tiền, có tài nguyên gì đều cho cô ta.

Tuy nhiên, Du Ân không hề để ý đến những lời của Bạch Thanh Thanh, mà chỉ hỏi: “Tử Dạ có ở cạnh cô không?”

“Cái gì, cái gì Tử Dạ?” Bạch Thanh Thanh chột dạ nên ra sức phủ nhận: “Tôi không biết Tử Dạ gì cả.”

Chuyện đến nước này, Du Ân đã không muốn từ bỏ, bọn họ khiêu khích cô trước, giờ đã biết sợ thì lập tức xin lỗi cầu hoà, làm gì có chuyện dễ đến thế.

Hơn nữa, lời xin lỗi của Bạch Thanh Thanh chẳng chân thành chút nào.

Vì vậy cô tiếp tục hờ hững nói: “Nếu cô ta không ở bên cạnh cô thì nhờ cô chuyển lời đến cô ta giúp tôi.”

“Trong buổi lễ mừng năm mới, tôi sẽ tặng cho cô ta một món quà, tôi tin chắc cô ta sẽ thích nó.”

“Du Ân!” Bạch Thanh Thanh không ngờ Du Ân lại như vậy, cô ta tức tối nghiến răng nói: “Đừng tưởng rằng chúng tôi không có chứng cớ thì không thể vạch trần cô, chẳng lẽ cô không biết có hình chụp à?”

“Được rồi, tôi chờ hình của mấy người.” Du Ân nói xong thì cúp điện thoại, không cho Bạch Thanh Thanh cơ hội nói gì nữa.

Sau đó Du Ân gọi cho Ngô Mẫn và yêu cầu cô ta đăng vụ vụ bê bối của Tử Dạ ngay lập tức.

Bạch Thanh Thanh tức giận suýt chết vì thái độ lạnh nhạt của Du Ân.

Cô ta đã ăn nói khép nép như vậy mà Du Ân vẫn không buông tha, Bạch Thanh Thanh ỷ vào mối quan hệ và nguồn tài nguyên của Thiệu Kinh nên đã kiêu ngạo trong giới giải trí suốt những năm qua, đã bao giờ chịu sự tức giận như thế này, cô ta hận không thể một nhát cắn chết Du Ân.

Cô ta quay qua nhìn Tử Dạ, bất mãn hỏi: “Sao cô ta biết chúng ta đang ở cùng nhau?”

Tử Dạ nói: “Tôi đã đi cùng chuyến bay với cô ta khi tôi đến Bắc Kinh, không ngờ cô ta lại đoán được chúng ta bắt tay hợp tác với nhau, cũng thông minh đó.”

Bạch Thanh Thanh khinh khỉnh hừ giọng, lại hỏi: “Cô ta nói tặng cho cô một món quà là có ý gì?”

Tử Dạ có dự cảm chẳng lành: “Tôi cũng không biết…”

Bạch Thanh Thanh cực kỳ khó chịu: “Cô mau nghĩ cách đi, chúng ta phải làm sao để bắt chẹt Du Ân đây? Chẳng phải cô nói đã nhờ người đến bệnh viện kiểm tra thân thể của Du Ân sao? Mãi mà vẫn chưa có kết quả là thế nào?”

Tử Dạ khó xử nói: “Loại chuyện này không dễ xử lý, để tôi thúc giục thêm.”

Tử Dạ nói xong liền đi gọi điện thoại, làm sao cô ta biết được khi có kết quả kiểm tra sức khỏe của Du Ân, Hứa Hàng đã ngăn chuyện này lại, anh ta đã giải thích trước cho những người có liên quan, chuyện này không thể tiết lộ cho công chúng nửa chữ, vậy làm sao Tử Dạ có thể tìm được.

Tử Dạ chưa kịp kết thúc cuộc điện thoại, cô ta đã nghe thấy Bạch Thanh Thanh hét lên đầy sợ hãi ở phía sau, cô ta vội vàng cúp điện thoại đi xem Bạch Thanh Thanh, thì thấy Bạch Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại mà hét lên: “Cô tiêu đời rồi, chúng ta tiêu đời rồi.”

“Sao vậy?” Tử Dạ giật lấy điện thoại di động của Bạch Thanh Thanh, nhìn thấy tài khoản của Ngô Mẫn đã đăng một bài báo lớn.

Tử Dạ mở nội dung ra, thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa đã ngất xỉu, hơn nữa Ngô Mẫn cũng không hề che giấu tài khoản blogger, Ngô Mẫn đã liên hệ những tài khoản này không biết bao nhiêu lần, đương nhiên cô ta biết chúng có sức mạnh lớn như thế nào.

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?” Tử Dạ lảo đảo ngã xuống sô pha.

Ngô Mẫn, sao Ngô Mẫn lại có thể vạch trần những chuyện mà Tử Dạ đã lén lút làm sau lưng người khác như thế?

Phải biết rằng vạch trần Tử Dạ cũng đồng nghĩa với việc vạch trần bản thân Ngô Mẫn, gọi là làm tổn thương đối phương một ngàn thì sẽ tổn hại mình tám trăm, Ngô Mẫn không dự định sẽ làm việc trong giới giải trí nữa ư?

Bao nhiêu năm qua Tử Dạ luôn làm việc vụng trộm sau lưng người khác, không ngờ hôm nay lại bị lật thuyền trong mương, lại bị người nhà bán đứng mình, lồng ngực Tử Dạ phập phồng dữ dội, vừa sợ vừa tức giận.

Bạch Thanh Thanh đi tới đi lui mấy lần trong phòng nói: “Đây chính là món quà mà Du Ân nói sẽ tặng cho cô phải không?”

Tử Dạ nắm chặt hai tay lại.

Đúng vậy, đây chính là món quà mà Du Ân nói sẽ tặng cho cô ta.

Thảo nào vừa rồi Du Ân bình tĩnh nói chuyện điện thoại như vậy, thì ra cô đã ra tay trước rồi.

“Cô còn định vạch trần cô ta không có khả năng sinh đẻ, để mạng xã hội giết chết cô ta, giờ thì hay rồi, cô ta đã vạch trần cô trước, người chết là cô thì có.” Bạch Thanh Thanh chỉ tay vào Tử Dạ gào thét.

“Cô xem đoạn văn cuối cùng kìa, nếu sau này còn có tin tức tiêu cực nào về Du Ân, tất cả đều là do cô làm, giờ chúng ta không thể nào bôi nhọ cô ta không có khả năng sinh con nữa rồi.”

“Tôi cũng đã bị cô hại chết rồi.”

Bạch Thanh Thanh sắp khóc.

Mấy ngày trước, Tử Dạ đã chủ động tới tìm cô ta, nói cô ta nắm trong tay nhược điểm của Du Ân, muốn hợp tác với cô ta đối phó với Du Ân.

Còn nói nếu bọn họ bắt chẹt được Du Ân thì cô ta có thể thuận lợi có được vai thứ chính trong bộ phim “Anh muốn tìm em”, đừng nói là thứ chính, ngay cả vai nữ chính còn được đề cử nữa là.

Đương nhiên, yêu cầu của Tử Dạ là phải giới thiệu kịch bản cho cô ta, lại còn là kịch bản do cô ta làm biên kịch chính.

Bạch Thanh Thanh đồng ý ngay lập tức, chỉ cần cô ta có thể tham gia diễn xuất trong bộ phim ấy, đến lúc đó nhất định cô ta sẽ nổi đình nổi đám, Tử Dạ muốn có kịch bản như thế nào mà chẳng được.

Đó là lý do tại sao Bạch Thanh Thanh lại nắm chắc mà gây hấn với Du Ân như vậy, kết quả hiện tại thảm hại, không những không lấy được vai diễn mà Thiệu Kinh còn không cần cô ta nữa rồi.

Bạch Thanh Thanh càng nghĩ càng tức giận, cô ta bước tới kéo Tử Dạ dậy: “Cô cút ngay cho tôi!”

Tử Dạ đang suy sụp thì bị Bạch Thanh Thanh bất ngờ kéo cô ta dậy, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Bạch Thanh Thanh túm lấy đẩy mạnh ra cửa.

“Này này, cô Bạch.” Tử Dạ trông thật thảm hại.

Cô ta vẫn còn đang đi dép lê của Bạch Thanh Thanh, lại còn chưa kịp mặc áo khoác.

Một lúc sau, Bạch Thanh Thanh nhanh chóng mở cửa, ném quần áo, giày dép, túi xách của cô ta ra, tức giận quát lên: “Cút ngay, cút ngay cho tôi!”

Tử Dạ bị giày và túi đập vào mặt, xấu hổ vô cùng.

Nhưng cô ta không còn cách nào khác là ngượng ngùng ăn mặc chỉnh tề và rời khỏi nơi ở của Bạch Thanh Thanh.

Lần này Du Ân phản công nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, khiến cô ta hoàn toàn choáng váng, cô ta không thể tin được, nhưng buộc phải tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.