Chương trước
Chương sau
“Thân phận khá đặc biệt ư?” Du Ân càng tò mò hơn: “Vậy anh muốn đề cử ai...”

Dung Thanh Nghiêu kiên định đáp: "Vẫn là Tống Chước Chước."

Du Ân hơi ngạc nhiên: "Tống Chước Chước ư?"

Lúc Du Ân đến thăm đoàn làm phim “Truyền kỳ Dung Phi” đã gặp Tống Chước Chước mấy lần, cô có ấn tượng rất tốt về Tống Chước Chước, bởi vì cô ấy làm việc rất chuyên nghiệp.

Hơn nữa cô cũng từng nghe Tô Ngưng nhắc đến, Tống Chước Chước là người vô cùng thú vị, lạc quan vui vẻ, luôn mang đến sức sống và niềm vui bất tận cho người khác.

Mặc dù Tống Chước Chước là sự lựa chọn rất tốt, nhưng cả hai lần Dung Thanh Nghiêu đều đề cử Tống Chước Chước, khiến Du Ân không khỏi cảm thấy giữa Dung Thanh Nghiêu và Tống Chước Chước có chút gì đó.

Dung Thanh Nghiêu nhìn thấu tâm tư của cô nên nói tiếp: "Bởi vì tôi vẫn đề cử cô ấy, nên cần phải đến gặp cô để nói chuyện, bằng không có những lời nếu không nói rõ ra, sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng, tôi xuất phát từ tư tình mới đề cử cô ấy."

“Xuất phát từ tư tình ư?” Du Ân cũng không biết tại sao, bây giờ sự chú ý của cô đều bị nghiêng về phía bên này.

Dung Thanh Nghiêu có tư tình với Tống Chước Chước ư?

Cô nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp của Tống Chước Chước, rồi lại nhìn người đàn ông điển trai ở trước mặt, cảm thấy khó mà tưởng tượng được.

Dung Thanh Nghiêu nhướng mày nói: "Sao thế? Sếp Phó không nói cho cô biết về mối quan hệ giữa tôi và Tống Chước Chước à?"

Vài ngày trước, trong bữa tiệc đóng máy của “Truyền kỳ Dung Phi”, Phó Đình Viễn đã gọi anh ta ra ngoài, dáng vẻ ghen tuông chất vấn anh ta rằng, anh ta tìm Du Ân để nói chuyện gì.

Anh ta còn chưa kịp trả lời, Phó Đình Viễn lại hỏi anh ta định theo đuổi Du Ân đúng không.

Anh ta liền bật cười, Phó Đình Viễn đúng là quan tâm ắt sẽ bị loạn, anh nhìn thấy anh ta có ý với Du Ân ở chỗ nào thế?

Thế là anh ta kiên nhẫn giải thích với Phó Đình Viễn về lý do mình đến tìm Du Ân, rồi chủ động nói rõ mối quan hệ giữa mình và Tống Chước Chước, để sau này Phó Đình Viễn khỏi phải ghen tuông nữa.

Anh ta tưởng Phó Đình Viễn đã nói mấy chuyện này với Du Ân rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt tràn đầy tò mò của Du Ân, có lẽ Phó Đình Viễn vẫn chưa nói ra.

Cũng đúng, Phó Đình Viễn sẽ cảm thấy xấu hổ khi nói ra chuyện anh đến tìm mình để ghen tuông.

Du Ân lắc đầu đáp: "Anh ấy không có nói."

Phó Đình Viễn chưa bao giờ nói chuyện này với cô, gần đến cuối năm, anh cực kỳ bận rộn, ngay cả chuyện đến thị trấn nhỏ đón cô cũng giao cho Chu Nam, thậm chí hôm nay cô đã đến Giang Thành rồi nhưng vẫn chưa gặp mặt anh.

Dung Thanh Nghiêu đã hiểu rõ, nên giải thích đơn giản: "Tôi đã kết hôn với Tống Chước Chước rồi."

“Kết hôn ư?” Trước giờ Du Ân luôn là người bình tĩnh, nhưng lần này cô thật sự không thể quản được biểu cảm của mình, ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt tròng mắt ra ngoài.

Bọn họ không phải là đôi nam nữ đang hẹn hò, cũng chẳng phải đính hôn, mà là bọn họ đã kết hôn?

“Ừm.” Sự ngạc nhiên của Du Ân nằm trong tầm dự đoán của Dung Thanh Nghiêu, nên sau khi đáp lại, anh ta đã chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của mình cho Du Ân xem.

Du Ân liếc nhìn chiếc nhẫn đó rồi từ từ hoàn hồn lại, lúc nãy cô cũng nhìn thấy trên tay Dung Thanh Nghiêu có đeo một chiếc nhẫn, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kết hôn kia.

Trong giới, Dung Thanh Nghiêu cũng giống như Chung Văn Thành, trước giờ luôn nói không với scandal.

Nhiều người xuất phát từ ác ý, thậm chí còn nói bọn họ thích đàn ông, thật ra bọn họ chỉ đang giữ mình trong sạch mà thôi.

Trên đời này, đa số đàn ông đều đã có người yêu khi ở độ tuổi nên yêu đương và kết hôn, nhưng có một số đàn ông, trong thâm tâm bọn họ không muốn tạm bợ, nếu không gặp được người mình thật sự thích, bọn họ thà sống cô đơn mãi như thế.

Du Ân cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm để đè nén sự ngạc nhiên, bây giờ mới vội nói: "Chúc mừng anh."

“Cảm ơn cô.” Dung Thanh Nghiêu mỉm cười đáp.

Du Ân quay lại chủ đề chính: "Vì thế cho dù hai người đã là vợ chồng, nhưng anh đề cử cô ấy cũng chỉ vì cô ấy phù hợp với vai diễn thôi đúng không?"

“Đúng vậy.” Dung Thanh Nghiêu nghiêm túc nói: “Tôi tin rằng, có lẽ cô cũng biết, tôi không phải là hạng người làm việc thiên tư.”

“Ừm.” Du Ân khẽ gật đầu, cô tin vào nhân phẩm của Dung Thanh Nghiêu.

"Tôi đã đọc cuốn sách mới của thầy Diệp rất nhiều lần, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cô ấy thích hợp với vai nữ chính. Trước đây cô ấy đã từng diễn đủ loại nhân vật nhỏ tuyến mười tám, năng lực đồng cảm rất mạnh, tiềm lực vô hạn.”

"Tất nhiên, tôi cũng chỉ đề cử như thế, còn việc có sử dụng cô ấy hay không thì cô hãy bàn bạc với thầy Diệp, đạo diễn và nhà đầu tư rồi hẵng quyết định."

Dung Thanh Nghiêu không ra sức đề cử Tống Chước Chước, mà thay vào đó nói: "Sở dĩ hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài là để trịnh trọng cảm ơn cô."

“Anh cảm ơn tôi ư?” Du Ân khó hiểu.

Hình như cô chưa từng giúp đỡ Dung Thanh Nghiêu chuyện gì cả, trước đây cô đề cử anh ta đóng vai nam chính trong "Truyền kỳ Dung Phi" cũng vì anh ta thích hợp.

Dung Thanh Nghiêu lắc đầu cười nói: "Tôi rất cảm ơn cô đã đề cử tôi vào vai Duệ Vương, mặc dù bộ phim vẫn chưa phát sóng, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, vai diễn này sẽ rất hot, đưa tôi lên đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của tôi."

Du Ân khẽ nhíu mày, đưa anh ta lên đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của anh ta?

Dung Thanh Nghiêu chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, nếu bây giờ nói đỉnh cao thì không được ổn thỏa cho lắm.

Trừ phi…

Trừ phi anh ta muốn giải nghệ.

Nghĩ đến đây, Du Ân không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Anh định rút lui khỏi giới giải trí ư?".

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

“Đúng vậy.” Dung Thanh Nghiêu cũng không giấu giếm: “Tương lai cô ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ, nếu cả hai chúng tôi cùng ở trong giới sẽ không được ổn thỏa cho lắm.”

"Nếu cả hai vợ chồng cùng làm diễn viên, liên tục xuất hiện trước mặt công chúng, lâu dần sẽ khiến thẩm mỹ của công chúng mệt mỏi và chán nản, vì thế phải có một bên ra sức khiêm tốn sẽ tốt hơn.”

“Hai người đã quen nhau lâu chưa? Anh làm vậy là vì thành tựu của cô ấy sao?” Du Ân càng ngạc nhiên hơn, nói cách khác, Dung Thanh Nghiêu rút lui là vì thành tựu của Tống Chước Chước.

Dung Thanh Nghiêu ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy hơi phức tạp, nhưng lúc tôi đề cử cô ấy đóng vai nữ hai trong "Truyền kỳ Dung Phi", quả thật chỉ mới quen cô ấy chưa được bao lâu, nhưng chuyện tình cảm đâu liên quan gì đến việc quen lâu hay chưa."

"Nếu tôi đã xác định cô ấy là người định mệnh của mình, vậy thì tôi phải nhanh chóng ra tay, cưới cô ấy về để giữ gìn."

Du Ân bị câu nói cuối cùng của Dung Thanh Nghiêu chọc cười, cô thật sự không ngờ trước giờ Dung Thanh Nghiêu luôn thanh tao như ngọc, lại có mặt khói lửa như thế.

Cô mỉm cười nói với Dung Thanh Nghiêu: "Tôi sẽ cân nhắc đến cô ấy."

“Cảm ơn.” Dung Thanh Nghiêu cảm ơn, sau một hồi ngẫm nghĩ, anh ta lại lên tiếng nhờ vả: “Nhưng tôi vẫn mong cô hãy giúp tôi giữ bí mật chuyện tôi đến tìm cô để đề cử cô ấy, đừng nói cho cô ấy biết."

Dung Thanh Nghiêu rất bất đắc dĩ than thở: “Cô nói thử xem cô ấy làm việc có chuyên nghiệp không, cô ấy bất khuất không chịu từ bỏ giới này, nhưng lại không tìm đến cô để giành lấy vai nữ chính này."

"Tôi hỏi cô ấy tại sao, cô ấy bảo cô ấy không xứng."

"Cô ấy còn bảo mình từ tuyến mười tám được diễn vai nữ hai trong "Truyền kỳ Dung Phi" đã cảm thấy khó mà tin nổi rồi. Cô ấy không thể tranh giành vai nữ chính, bởi vì cô ấy không làm được, cũng không xứng đáng."

Du Ân càng cười vui vẻ, đúng như những gì Tô Ngưng đã nói, Tống Chước Chước này vừa thú vị vừa đáng yêu.

“Vì thế tôi chỉ có thể đích thân đến tìm cô.” Dung Thanh Nghiêu bất đắc dĩ nhún vai nói.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.” Dứt lời, Du Ân liền ngước mắt lên, không ngờ lại nhìn thấy Phó Đình Viễn đang bước vào tiệm cà phê, gương mặt tươi cười nhanh chóng biến mất trong sự kinh ngạc.

Sao anh lại đến đây? Chẳng phải anh đang rất bận rộn sao?

“Em đang nói chuyện mà gì cười vui vẻ như vậy?” Phó Đình Viễn sải bước đi tới hỏi, cảm giác ghen tuông lại trào ra.

Dung Thanh Nghiêu chủ động đứng dậy chào tạm biệt: "Nếu việc chính đã bàn xong rồi, vậy tôi đi trước đây."

Anh ta thật sự không biết Phó Đình Viễn bị gì nữa, rõ ràng anh đã biết anh ta là người đã kết hôn, vậy mà vẫn còn ghen tuông vô cớ.

Anh không sợ mình ghen tuông đến chết à?

Sau khi Dung Thanh Nghiêu rời đi, Phó Đình Viễn ngồi vào chỗ của Dung Thanh Nghiêu, nhìn chằm chằm Du Ân lần nữa chất vấn: "Em mới nói chuyện gì với anh ta mà cười tươi như hoa vậy?"

Từ xa anh đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của Du Ân qua tấm kính tiệm cà phê, ai dè anh vừa mới đi vào cô đã ngừng cười, trong lòng anh có thể thoải mái sao?

Du Ân nói thật: "Không có gì đâu, thầy Dung chỉ nói mấy chuyện thú vị về Tống Chước Chước thôi."

“Thật không?” Vẻ mặt của Phó Đình Viễn hoàn toàn không tin lời cô nói.

Du Ân rất bất đắc dĩ, lườm anh nói: "Nếu không thì còn có thể vì chuyện gì? Chẳng lẽ là vì em vừa nhìn thấy thầy Dung đã cười tươi hoa à? Em đâu có mê trai đến thế."

Du Ân cũng biết rõ anh hay ghen, nhưng không ngờ anh lại ghen tuông một cách vô cớ như vậy.

Anh có đầu óc không thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.