Tiết Quân và bà cụ Hàn đến sau mười phút, hai người mang bữa sáng cho Du Ân và Phó Đình Viễn. Tiết Quân và bà cụ Hàn vừa đến đã đuổi Phó Đình Viễn ra ngoài phòng khách nhỏ bên ngoài để ăn sáng. Tối hôm qua bởi vì Du Ân ngã bệnh đột ngột, Phó Đình Viễn không kịp ăn tối, nên giờ cũng không thể không ăn sáng.
Tiết Quân đi tới dặn dò Phó Đình Viễn: "Sau khi ăn xong cậu hãy về khách sạn ngủ một giấc, ở đây cứ giao cho chúng tôi là tốt rồi."
Phó Đình Viễn lắc đầu: "Không cần, cháu chợp mắt trên ghế sofa bên ngoài một chút là được."
“Tùy cậu.” Tiết Quân biết Phó Đình Viễn đang lo lắng cho Du Ân nên cũng không ép anh làm gì.
Du Ân không thèm ăn chút nào, nhưng bị bà cụ Hàn nhìn chằm chằm nên đành miễn cưỡng cắn vài miếng.
Bà cụ Hàn ngày thường là một người từ ái, nhưng khi đề cập đến bệnh tật lại là một bác sĩ cực kỳ nghiêm khắc. Du Ân có hơi sợ bà, nhưng lại tin tưởng bà một cách không thể giải thích được.
“Ăn xong thì cơ thể mới có sức chống chọi với bệnh tật.” Bà cụ Hàn bưng bát cháo trước mặt Du Ân lên, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô.
"Vẫn còn hơi nóng, nhưng chắc là không sao nữa rồi."
Nói xong câu đó, bà cụ trịnh trọng nói với Du Ân: "Cô bé, nếu con tin tưởng bà, hãy đến ở cùng bà, bà sẽ từ từ chăm sóc thân thể cho con. Trụ cột của thân thể con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691713/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.