Du Ân thực sự đã đánh anh vài cái, nhưng cô đột nhiên bật khóc là vì cảm thấy có lỗi khi đã phản bội tình cảm của anh, nhưng cô không thể nói với anh điều đó, đánh anh vài cái như vậy thì có lẽ trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Phó Đình Viễn không hề chống cự, cứ để cô đánh tùy ý.
Cô không thể làm tổn thương anh bằng chút sức lực đó, sau khi cô đánh xong, anh lại kéo cô vào lòng và ôm chặt lấy cô.
Du Ân không vùng vẫy nữa, vì vùng vẫy cũng vô ích. Đọc 𝘵r𝓾yện hay, 𝘵r𝓾y cập ngay ﹢ 𝐓𝑹𝓾 𝘔𝐓𝑹𝑈Y𝖊N﹒VN ﹢
"Em đến trêu chọc anh trước, luôn miệng nói yêu anh, trong hay ngoài nhà đều đối xử tốt với anh, nấu ăn ngon như vậy, anh bị em mê hoặc đến mức không thể sống xa em, bây giờ em lại không cần anh nữa.” Phó Đình Viễn vùi mặt vào cổ cô: “Anh mới là người nên khóc đấy."
Ban đầu Du Ân vẫn còn hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe những lời cuối cùng của Phó Đình Viễn, cô không thể không bật cười trong vòng tay anh.
Cô không thể tưởng tượng một người đàn ông như Phó Đình Viễn khi khóc sẽ như thế nào, cô cũng không phải cố ý không cần anh mà.
Làm sao cô có thể đành lòng không cần anh chứ?
Cô đã đợi anh lâu như vậy mới đến lúc anh yêu cô mà.
Nghĩ rằng chuyện họ phải dùng bữa với mẹ con Hứa Hàng, cô nhanh chóng nhắc nhở: "Đi thôi, nếu không sẽ đến muộn đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691707/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.