Nói đến Hứa Hàng, ngay cả một người hiền lành tốt bụng như Du Ân cũng không khỏi cảm thán: "Anh ta quả thực hơi quá đáng."
Cũng không biết rốt cuộc Hứa Hàng muốn gì, nếu nói anh ta vẫn còn nhớ thương Tống Nghênh, nhưng anh ta lại suốt ngày tìm Tống Nghênh gây phiền phức, không hề vui vẻ với người ta.
Nếu nói anh ta không nhớ thương Tống Nghênh, thế nhưng anh ta lại dành cho Tống Nghênh rất nhiều sự quan tâm.
Phải biết rằng theo như danh tiếng trước đây của Hứa Hàng, những người phụ nữ cố tình tiếp cận anh ta đều bị anh ta danh chính ngôn thuận từ chối, nhưng lại cứ cố tình dây dưa với Tống Nghênh bằng đủ mọi cách, ý tứ như thể không bao giờ từ bỏ.
Tống Dĩnh đầy vẻ chán ghét: “Vậy nên tôi cũng định từ chức. Tôi không muốn mỗi ngày đều bị anh ta ác ý chĩa mũi dùi nữa. Tôi thật sự nên kiện anh ta tội bắt nạt đồng nghiệp ở nơi làm việc!"1
Du Ân và Chu Mi đều sửng sốt: “Cô muốn từ chức ư?"
“Ừ.” Tống Nghênh cười nói với Chu Mi: “Nghe nói cô sắp tới thành phố G, hay là tôi cũng đến bệnh viện đằng kia tìm việc? Như vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau.”
“Cô có nghiêm túc không đấy?” Chu Mi nghiêm nghị hỏi cô ấy.
“Đương nhiên.” Tống Nghênh rất thẳng thắn, không hề đùa cợt.
Chu Mi chân thành nói: "Nếu cô có thể đi, tôi nhất định sẽ giơ hai tay chào đón."
Du Ân liếc nhìn hai cô gái đều nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691702/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.