Du Ân vô cùng tức giận trước những lời lẽ độc đoán và kiêu ngạo của Phó Đình Viễn, cô trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn một lúc mà không nói nên lời.
Hứa Hàng ở bên cạnh hòa giải: “Lão Phó cũng chỉ mà lo lắng cho cô, nên nói chuyện hơi kích động."
“Ngồi xuống trước đi, từ từ nói chuyện.” Hứa Hàng trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, ý bảo anh nên bình tĩnh hơn hoặc đi ra ngoài.
Phó Đình Viễn đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, anh kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh.
Vừa rồi cũng không phải anh kích động nên mới nói như thế, mà là uất ức.
Để giúp cô hồi phục sức khỏe, anh đã đi khắp nơi tìm bác sĩ và xin thuốc, cô không khen ngợi mà còn coi như không có gì, mỗi lần gặp mặt anh đều tỏ ra rất thờ ơ, vừa nghe tin Hứa Hàng sẽ giới thiệu một bác sĩ cho cô, thế mà cô lại còn nhíu mày.
Anh nào biết rằng Du Ân thực sự sợ thuốc đông y.
Hứa Hàng kiên nhẫn trao đổi với Du Ân sau khi Du Ân đã ngồi xuống: “Trước tiên, tôi muốn trịnh trọng hỏi cô một chút, cô không bằng lòng để tiền bối của mẹ tôi chẩn bệnh sao?"
Vừa rồi Hứa Hàng cũng nhìn thấy Du Ân nhíu mày bài xích, đó là lý do anh ta hỏi câu này trước.
Nếu Du Ân không muốn, người làm bác sĩ như anh ta không thể bắt cô đi khám được.
Làm sao Du Ân có thể nói không muốn chứ?
Nếu cô dám nói ra, đoán chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691694/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.