Du Ân nói xong liền đi ra ngoài, cô biết phòng của Phó Đình Viễn.
Trước đó khi Dịch Thận Chi đến mời họ đi ăn tối, anh ta nói rằng nếu các cô cảm thấy buồn chán thì có thể đến tìm bọn họ trò chuyện và chơi mạt chược, nhân tiện thông báo số phòng của họ.
Tuy nhiên, Du Ân đến cửa phòng Phó Đình Viễn với tâm trạng dao động, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời.
Cô lại lấy điện thoại di động gọi cho Phó Đình Viễn, nhưng đã tắt máy.
Du Ân đứng bên ngoài phòng Phó Đình Viễn cầm điện thoại di động, cảm thấy hơi sững sờ một lúc.
Phó Đình Viễn có ý gì?
Không mở cửa và không nghe điện thoại, sao lại giống như đang cố ý trốn tránh bên trong thế?
Nhưng sau khi đi một chuyến như vậy, cảm xúc của cô đã bình tĩnh trở lại.
Sau khi suy nghĩ, cô đi thẳng đến quầy lễ tân.
“Sếp Phó và sếp Dịch vừa trả phòng rời đi rồi ạ.” Nhân viên lễ tân nở nụ cười lịch sự đáp lại, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía cửa: “Chiếc xe đưa họ ra sân bay vừa rời đi.”
Du Ân nhìn theo hướng ngón tay của lễ tân, chỉ thấy đèn hậu của một chiếc ô tô, lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch không thể giải thích được trong đêm đen vô hạn.
Du Ân nhất thời không biết trong lòng dâng lên cảm xúc gì, cảm giác như đấm vào bông, Phó Đình Viễn tránh gặp cô, cô không có nơi nào để trút bỏ cảm xúc, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691688/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.