Chương trước
Chương sau
Mặc dù Thẩm Thanh Sơn không biết tên cụ thể của cô gái, nhưng ít nhất họ cũng có hướng đi rõ ràng hơn là mò kim đáy bể, có thể tập trung tìm kiếm những người có từ "Phương" trong tên của họ.

Vì vậy Phó Đình Viễn vẫn cảm ơn Thẩm Thanh Sơn, Thẩm Thanh Sơn tự giễu cười nói: "Có gì mà cảm ơn chứ, tôi cũng chỉ vì tôi, vì Dao Dao thôi."

Nếu Từ Sướng không bị trừ khử, nói không chừng có một ngày ông ta sẽ bị Từ Sướng giết chết, với sự quỷ quyệt và độc ác của Từ Sướng, dù có ở trong tù cũng không được yên ổn.

Du Ân đang đợi Phó Đình Viễn trên xe bên ngoài trại tạm giam, ngay khi Phó Đình Viễn lên xe, Du Ân nhanh chóng hỏi anh: "Anh cảm thấy không khỏe à?"

"Không." Phó Đình Viễn ấm áp an ủi cô: "Cuộc nói chuyện với Thẩm Thanh Sơn cũng diễn ra suôn sẻ."

Du Ân thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự lo lắng cho sức khỏe của Phó Đình Viễn.

Người tài xế lái xe đi, Phó Đình Viễn nói với Du Ân những gì anh đã hỏi từ Thẩm Thanh Sơn.

Du Ân sửng sốt: "Mạnh Vân còn hút thuốc ư?"

Phó Đình Viễn hơi nheo mắt: "Có lẽ trước mặt gia đình cô ta là một người con gái hiền lành tốt bụng, nhưng trước mặt người ngoài, cô ta cũng có một mặt sa đọa."

Du Ân bình tĩnh trở lại, giọng điệu của cô kiên định hơn một chút: "Vậy mục đích của cô ta khi ở bên bố anh không hề đơn giản. Nếu là như vậy, chúng ta sẽ tự tin hơn khi làm việc này."

Phó Đình Viễn trả lời: "Nếu có thể tìm thấy bạn của Mạnh Vân và mời cô ấy đích thân ra mặt để nói thì tốt nhất."

"Ừ." Du Ân lên tiếng: "Sau khi trở về em sẽ bắt đầu viết bản thảo."

Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tài năng viết lách của cô có thể dùng để thảo phạt một người.

Phó Đình Viễn đến trại giam để gặp Thẩm Thanh Sơn, bên Từ Sướng cũng nhận được tin tức.

Tuy nhiên, Từ Sướng hoàn toàn không coi trọng vấn đề này. Trong mắt anh ta, anh ta không nghĩ rằng Phó Đình Viễn và Thẩm Thanh Sơn có thể có chuyện gì để nói, Thẩm Thanh Sơn đã ở trong trại giam rồi, ông ta có thể hợp tác với Phó Đình Viễn kiểu gì?

Từ Sướng không ngờ rằng Phó Đình Viễn đã đến tìm Thẩm Thanh Sơn để hỏi về quá khứ của chị gái mình, và anh ta cũng không nghĩ rằng quá khứ của chị gái mình có chỗ nào để người ta chỉ trích.

Trong mắt anh ta, chị gái Mạnh Vân là một người độc lập, hiểu chuyện, nhạy bén và có năng lực. Cô ta không thể ham giàu sang phú quý, không thể làm tiểu tam, không thể bán thân.

Những gì xảy ra năm đó là sự lừa dối có chủ ý của Phó Giang, điều này đã hủy hoại cuộc đời của chị gái anh ta.

Mỗi ngày Phó Thiến Thiến đều mơ mơ màng màng ở trong nhà Từ Sướng. Từ Sướng phục vụ cô ta đồ ăn thức uống ngon và không ngừng tặng cô ta những món quà quý giá. Phó Thiến Thiến vốn là một bộ óc đa tình, bây giờ cô ta không thể ngừng yêu Từ Sướng.

Nhưng điều mà cô ta không biết, người mà ngày ngày hoan ái với thân thể cô ta không phải Từ Sướng, mà là thuộc hạ của Từ Sướng.

Điều mà cô ta không biết là họ cố tình không sử dụng biện pháp tránh thai khi hoan ái với cô ta. Từ Sướng dặn bọn họ phải khiến cô ta có thai, sau đó tàn nhẫn phá thai, để cô ta cũng cảm nhận được sự đau khổ khi phá thai, giống như chị của anh ta năm đó.

Hơn nữa, Từ Sướng còn đang âm mưu khiến cô ta trở nên biến chất hoàn toàn, đó là dụ cô ta dùng ma túy, một khi bị nghiện thì cả đời này của cô ta coi như xong. Bởi vì với tính cách của cô ta, cô ta hoàn toàn không chịu được đau khổ khi cai nghiện.

Hôm đó, Phó Thiến Thiến đến phòng làm việc của Từ Sướng tìm Từ Sướng như thường lệ, gõ cửa một hồi cũng không thấy ai trả lời, cô ta sốt ruột đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Từ Sướng đang dựa vào ghế văn phòng sau bàn làm việc nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích.

“Từ Sướng?” Phó Thiến Thiến nghĩ rằng anh ta bị ốm, cô ta vội bước đến và gọi tên anh ta.

Từ Sướng không đáp lại, Phó Thiến Thiến đi đến bên cạnh Từ Sướng, giật mình vì những gì cô ta nhìn thấy trước mặt mình. Cô ta thấy trên bàn trước mặt Từ Sướng có một ống kim tiêm đã qua sử dụng, tay áo sơ mi bên trái của anh ta được cuộn lên, có một lỗ kim có thể nhìn thấy ở cánh tay rắn chắn của anh ta.

Phó Thiến Thiến lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, cuộc sống trước đó của cô ta vốn không sạch sẽ gì, nhưng cô ta chưa từng lây nhiễm những thứ này, tuy nhiên thỉnh thoảng cùng đám bạn ra ngoài đi chơi, bọn họ cũng có chơi thứ này.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, Phó Thiến Thiến không hề ngạc nhiên hay sợ hãi, ngược lại cô ta rất tò mò về loại chuyện này, sau khi nhìn vài lần, cô ta tiếp tục gọi Từ Sướng: "Từ Sướng? Dậy đi."

Lúc này Từ Sướng mới mờ mịt tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy cô ta, Từ Sướng hoảng hốt một lúc, vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn, Phó Thiến Thiến khoanh tay dựa vào bàn, cười nói: "Anh vội gì vậy? Em đã thấy hết rồi."

Vẻ mặt Từ Sướng hơi căng thẳng, đứng dậy ôm Phó Thiến Thiến bằng một tay, run giọng nói: "Em sẽ không báo cáo anh chứ?"

Phó Thiến Thiến bật cười: "Nghĩ gì thế, sao em phải báo cáo anh?"

Từ Sướng lẩm bẩm: "Dù sao chuyện này là bất hợp pháp..."

“Em không có quan điểm tích cực như vậy.” Giọng Phó Thiến Thiến rất thờ ơ.

Sau đó, cô ta giương mắt nhìn Từ Sướng và nói một cách trìu mến: "Huống hồ, em yêu anh như thế, sao em có thể cam lòng báo cáo anh chứ?"

Từ Sướng làm ra bộ dạng thở phào một hơi: "Vậy thì... em có bỏ anh vì anh bị nhiễm những thứ này không?"

Không đợi Phó Thiến Thiến trả lời, anh ta lại nắm chặt vai Phó Thiến Thiến và cầu xin: "Thiến Thiến, làm ơn, đừng bỏ rơi anh!"

Phó Thiến Thiến cảm động trước sự chân thành trong mắt Từ Sướng, cô ta không ngờ Từ Sướng lại không thể tách rời cô ta, lúc này mắt anh ta đỏ hoe, như thể anh ta không thể sống thiếu cô ta.1

Phó Thiến Thiến cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng, ngọt ngào cười nói: "Em sẽ không rời đi, anh yên tâm."

Lúc này Từ Sướng mới thả lỏng người, ôm mặt hôn cô ta một cách trìu mến: "Cảm ơn em, Thiến Thiến."

"Cảm ơn em đã luôn tin anh không phải người xấu, cảm ơn em đã luôn ở bên anh."

Phó Thiến Thiến nhớ rằng mẹ cô ta và cả Phó Đình Viễn đã cố gắng bảo cô ta rời xa Từ Sướng, họ nói còn nói anh ta là một con quỷ giết người không chớp mắt. Cô ta cảm thấy bọn họ chỉ không muốn cô ta được sống tốt thôi.

Sau đó Từ Sướng dọn sạch kim tiêm trước mặt, Phó Thiến Thiến tò mò hỏi: "Loại này thực sự gây nghiện sao?"

Từ Sướng thì thào nói với cô ta: "Bằng không, em nghĩ như thế nào? Một chút thôi cũng đủ khiến người ta mơ màng, giống như thần tiên."

Trong ánh mắt sâu thẳm và trìu mến của Từ Sướng, Phó Thiến Thiến đã vô tình đánh mất chính mình, cô ta không tự chủ được mà nói: "Hay là em cũng thử một lần?"

Từ Sướng hao tổn tâm cơ để diễn kịch như vậy, chính là chờ mấy lời này của cô ta.

Ngay lập tức, anh ta lấy ra một bộ mới, hoàn toàn dụ Phó Thiến Thiến xuống vực sâu không đáy.

Lúc đầu, Phó Thiến Thiến chỉ chích từng miếng nhỏ, nhưng sau đó cô ta càng ngày càng nghiện, mới vài ngày, cô ta đã muốn dùng cả một ống tiêm.

Mỗi khi Từ Sướng chứng kiến cơn nghiện ma túy của cô ta bùng phát và quỳ xuống trước mặt anh ta để cầu xin anh ta bằng nhiều cách khác nhau, anh ta chỉ cảm thấy nỗi đau đè nén bao nhiêu năm trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát để trút bỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.