Du Ân và Tống Nghênh đi ra bên ngoài hành lang, Tống Nghênh ngừng bước cười nói với cô: "Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như thế, cô không cần phải đi tiễn tôi đâu."
Du Ân nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, hơi căng thẳng nói: "Lúc nãy Hứa Hàng..."
Tống Nghênh không để cho cô nói ra, mà kịp thời ngắt lời cô: "Tôi biết cô định nói gì, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải giải thích đâu."
Tống Nghênh nói tiếp: "Nói thật, trước đây anh ta luôn nhắm vào tôi bằng mọi cách. Tôi thật sự cho rằng anh ta để ý đến tôi, định dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi."
"Nhưng hôm nay nghe thấy những lời anh ta nói, cuối cùng tôi cũng đã biết, trước đây là tôi tự mình đa tình, chứ anh ta chẳng hề thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi, nên mới nhắm vào tôi như vậy.”
Du Ân sốt sắng: "Không phải Tống Nghênh..."
Cô và Phó Đình Viễn từng nói về chuyện này rồi, Phó Đình Viễn nói, anh đã làm anh em tốt với Hứa Hàng nhiều năm như vậy, nên có thể khẳng định Hứa Hàng thích Tống Nghênh, chỉ là anh ta dùng sai cách mà thôi.
Nhưng bây giờ Tống Nghênh đã hoàn toàn cho rằng Hứa Hàng không thích mình nữa, hơn nữa vẻ mặt lúc này của Tống Nghênh rất quả quyết dứt khoát, như thể từ nay về sau sẽ hoàn toàn xem Hứa Hàng là người xa lạ, Du Ân sốt sắng muốn giải thích thay Hứa Hàng.
“Tôi vẫn còn việc phải làm, nên đi trước.” Tống Nghênh không để cho cô nói gì, mà mỉm cười vẫy tay với cô, rồi xoay người rời đi.
Du Ân đứng ở đó, thở dài thườn thượt.
Hứa Hàng, anh hãy tự mình giải quyết đi!
Du Ân quay về phòng bệnh, thấy Hứa Hàng vẫn đứng ở đó thì hơi bất đắc dĩ nói: "Lúc nãy anh cũng nghe thấy lời cô ấy nói đúng không? Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn cho rằng anh chán ghét cô ấy."
Vì ít người nên phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, tất nhiên Hứa Hàng sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Tống Nghênh ban nãy.
Hứa Hàng đã không còn mạnh miệng như trước nữa, mà cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh nói: "Cậu đã già cái đầu rồi, tôi thật sự không biết cậu còn khó chịu cái gì nữa."
"Có người lúc trước còn ném đơn thỏa thuận ly hôn vào mặt tôi, chẳng phải tôi vẫn quay đầu lại như thường hay sao? Người ta chỉ từng quan hệ thể xác với cậu thôi mà, cho dù cô ấy lặng lẽ rời đi, cũng đâu tổn thương đến lòng tự ái của cậu?"
Sau nhiều lần hợp tan với Du Ân, bây giờ Phó Đình Viễn đã khắc sâu một đạo lý, đó chính là muốn ôm được người đẹp thì người đàn ông không thể có sĩ diện và lòng tự ái.
Rõ ràng bây giờ Hứa Hàng không hiểu được đạo lý này, thật ra trong lòng Hứa Hàng cũng có thể hiểu, Hứa Hàng cũng được xem là con nhà danh gia vọng tộc, từ nhỏ đến lớn đều được người khác cưng chiều nâng niu. Tống Nghênh ngủ xong rồi chạy, thật sự đã tổn thương đến lòng tự ái của anh ta.
Du Ân ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Phó Đình Viễn, khẽ khịt mũi nói: "Hình như anh rất để tâm đến chuyện em đề nghị ly hôn với anh vào ngày kỷ niệm tròn một năm của Phó thị đúng không?"
Phó Đình Viễn cũng không che cảm xúc của mình: "Em khiến anh mất hết mặt trước mặt nhiều phóng viên và nhân viên của Phó thị như vậy, anh có thể không tức giận hay sao?"
Du Ân nhìn đi chỗ khác: "Nếu em không làm vậy, chắc chắn anh sẽ không thoải mái ly hôn với em, mà tiếp tục giày vò em nữa."
Phó Đình Viễn hơi áy náy nói: "Lúc trước trong lòng em, anh đáng sợ đến thế cơ à?"
Nhắc đến điều này, Du Ân lại một bụng lời muốn tố cáo anh: "Chẳng lẽ không phải sao? Lúc anh không vui sẽ không bao giờ lên tiếng, mà dùng mọi hành động để trừng phạt em, ví dụ như chiến tranh lạnh, nghiêm mặt..."
Du Ân cảm thấy xấu hổ khi nói ra vế sau, đó chính là hung hăng bắt nạt cô ở trên giường, lúc nào anh cũng có cách để trừng phạt cô.
Phó Đình Viễn vội vàng bảo đảm: "Anh nhất định sẽ thay đổi."
Du Ân khẽ ngước mắt lên nhìn anh, cô tin rằng anh sẽ thay đổi, không vì lý do nào khác, mà chỉ vì bây giờ trong tim anh đã có cô, anh sẽ đặt cảm nhận của cô lên vị trí đầu tiên để suy nghĩ.
Đúng lúc này, Chu Nam gọi đến, Phó Đình Viễn vừa nghe máy, Chu Nam ở đầu dây bên kia đã báo cáo: "Ở bên Mỹ, thông tin của Từ Sướng vẫn không chê vào đâu được, tôi đã đi điều tra cô gái nhảy lầu năm đó.". harry potter fanfic
Cô gái nhảy lầu mà Chu Nam nhắc đến chính là cô sinh viên tiểu tam của Phó Giang năm đó.
Chu Nam nói: "Cô gái đó tên là Mạnh Vân, cô ta có một cậu em trai."
"Mạnh Vân ư?" Phó Đình Viễn cau mày: "Mạnh Vân và Từ Sướng hoàn toàn không cùng họ."
Phó Đình Viễn nói tiếp: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng sau này Từ Sướng đã đổi tên."
“Ừm.” Chu Nam nói tiếp: “Lúc cô ta xảy ra chuyện, vì làm tiểu tam nên ba mẹ cô ta bị dân làng chế giễu khinh bỉ bằng mọi cách, mẹ cô ta không thể chịu đựng nổi những lời nhục mạ chửi rủa nên đã nhảy hồ tự sát."
Phó Đình Viễn vô cùng ngạc nhiên: "Nhảy hồ tự sát ư?"
Lâm Như là nhảy xuống biển tự tử, Phó Đình Viễn không khỏi liên tưởng cách chết của mẹ Mạnh Vân với Lâm Như.
"Lúc đó ba của cô ta cũng bị bệnh nặng, chẳng bao lâu thì qua đời, còn em trai của cô ta, sau khi người ba qua đời đã được đưa đến cô nhi viện, nhưng sau đó, đứa bé đó đã mất tích."
“Mất tích ư?” Nghe đến đây, Phó Đình Viễn vô thức cảm thấy, tám mươi phần trăm Từ Sướng là em trai đã mất tích của Mạnh Vân.
Nhưng sau khi thoát khỏi cô nhi viện, anh ta đã ra nước ngoài, bây giờ còn khá giàu có, có thể thấy Từ Sướng đã rất cố gắng liều mạng.
“Nghe nói số tiền mà nhà họ Phó bồi thường cho bọn họ lúc trước đã bị chú của cô ta lấy đi sau khi em trai của cô ta mất tích.” Chu Nam tiếp tục báo cáo với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn nhất thời trầm giọng hỏi: "Cậu đã điều tra người chú kia chưa? Có phải gần đây ông ta cũng xảy ra chuyện đúng không?"
Nếu Từ Sướng thật sự là em trai của Mạnh Vân, nếu số tiền đó bị người chú của bọn họ lấy đi một cách bất hợp pháp, dựa vào tính cách của Từ Sướng, chắc chắn anh ta sẽ trả thù gia đình người chú đó.
Quả nhiên Chu Nam đã nghiêm nghị nói: "Mấy năm trước, khi gia đình người chú đó ra ngoài du lịch đã gặp tai nạn nghiêm trọng, ba người trong nhà đều chết tại chỗ."
Chuyện đã đến lúc này, Phó Đình Viễn dựa vào sự nhạy bén nhiều năm của mình, đã có thể phán đoán Từ Sướng chính là em trai đã mất tích của Mạnh Vận, mà vụ tai nạn xe của người chú kia cũng do anh ta sai người đứng sau thao túng.
Phó Đình Viễn lại hỏi: "Vậy cảnh sát giải quyết vụ tai nạn xe kia như thế nào?"
Chu Nam đáp: "Gia đình người chú bị một xe chở hàng lớn đâm chết, vì tài xế bị mệt, sau đó bị kết án năm năm. Nhưng người đó ngồi tù chưa tới một năm thì bị tra ra mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, sau đó không lâu thì chết."
Phó Đình Viễn cười gằn: "Đây đúng là phong cách làm việc của Từ Sướng, tiêu hủy toàn bộ nhân chứng vật chứng có khả năng."
Trong điện thoại, Chu Nam rất lo lắng nói: "Sếp Phó, về cơ bản, bây giờ có thể khẳng định, Từ Sướng là em trai của Mạnh Vân, nhưng như vậy thì tiếp theo anh ta sẽ đối phó với nhà họ Phó."
Nhà họ Thẩm chỉ là đồng lõa, còn Phó Giang và Đổng Văn Huệ mới là đầu sỏ ép chết Mạnh Vân. Thủ đoạn làm việc của Từ Sướng độc ác như vậy, không biết anh ta sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.
Phó Đình Viễn cũng nghĩ đến điều này, anh trầm giọng căn dặn Chu Nam: "Cậu hãy cử thêm người trông chừng anh ta."
Chu Nam đáp: "Vâng!"
Phó Đình Viễn định ngắt cuộc gọi với Chu Nam thì trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ không lành, nên vội vàng căn dặn Chu Nam lần nữa: "Cậu hãy tìm người bảo vệ chỗ ở của ông cụ và mẹ của tôi."
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]