Bên này, tình cảm của Du Ân và Phó Đình Viễn đã tiến thêm một bước dài, thì bên phía Thẩm Dao lại là gà bay chó sủa.
Có lẽ lần này cô ta thật sự đã gây ra tai họa ngàn năm, trải qua vụ tai nạn xe đó, Thẩm Dao dường như không gặp vấn đề gì, ngoài cái trán bị ưng một cục cộng thêm việc não bị chấn động rất nhỏ ra, thì tất cả đều bình thường không sao hết.
Chỉ có điều, tuy cơ thể Thẩm Dao không có vấn đề gì, nhưng tinh thần cô ta thì lại suy sụp hoàn toàn rồi.
Từ Sướng đứng ở mép giường bệnh của cô ta, im lặng nhìn cô ta cuồng loạn, rất rõ ràng, sau khi biết bản thân đã lái xe đâm Phó Đình Viễn và Du Ân, cô ta biết chắc lần này bản thân sẽ không thoát được chuyện vào ngục giam ngồi.
“Dao Dao, em bình tĩnh lại chút đi.” Từ Sướng tiến lên trước, định ôm Thẩm Dao để trấn an cô ta.
Thẩm Dao gào rống đẩy anh ta ra: “Anh kêu em phải bình tĩnh thế nào đây? Em chắc chắn sẽ bị bắt vào ngục giam! Sẽ bị bắt vào ngục giam!”
Từ Sướng tiếp tục sắm vai người đàn ông thâm tình: “Anh sẽ cố gắng hết sức để luật sư giải quyết chu toàn.”
“Vô dụng, vô dụng thôi…” Thẩm Dao tuyệt vọng nỉ non: “Lần này có làm gì cũng vô dụng!”
Chuyện lần này và chuyện cô ta vu oan hãm hại Du Ân lần trước không hề giống nhau, lần trước cô ta còn có lý do giảo biện, nhưng lần này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691607/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.