Phó Thiến Thiến bị câu nói của Hứa Hàng chọc tức đến mức muốn nổ phổi, còn Đổng Văn Huệ thì đỡ hơn một tý.
Ban nãy Đổng Văn Huệ nói những lời khó nghe như vậy với Du Ân, cũng bởi vì Phó Đình Viễn chưa rõ sống chết, khiến bà ta nhất thời mất kiểm soát, nhưng bây giờ bà ta đã bình tĩnh lại rồi.
Mặc dù bà ta không thích Du Ân, nhưng cũng biết bây giờ Du Ân không phải là người mà bà ta có thể soi mói chỉ trích ở bất kỳ phương diện nào, vì thế bà ta đã kéo áo của Phó Thiến Thiến, ra hiệu cho cô ta đừng ồn ào nữa.
Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến bước vào phòng bệnh của Phó Đình Viễn, tất nhiên Phó Đình Viễn vẫn chưa tỉnh lại.
Vành mắt của Đổng Văn Huệ nhất thời đỏ hoe, tốt xấu gì đây cũng là con trai ruột của bà, còn Phó Thiến Thiến thì không có phản ứng gì.
Cô ta đứng bên cạnh bĩu môi chiêm ngưỡng bộ móng tay mới sơn của mình, dáng vẻ thờ ơ đã chọc ông cụ tức đến mức hít sâu một hơi. Nếu Phó Thiến Thiến không phải là con gái, e rằng cây gậy trong tay ông cụ đã ném về phía cô ta rồi.
Coi như cô cháu gái này của ông đã bị hủy hoại rồi, sao cô ta không nghĩ thử xem, nếu anh của cô ta có mệnh hệ gì, liệu cô ta có thể có cuộc sống vô tư như bây giờ hay không?
Nghĩ đến đây, ông cụ ước gì tòa án có thể phán thẳng Phó Thiến Thiến ngồi tù vài năm, để cô ta chịu chút đau khổ. Nếu mấy năm ngồi tù có thể đổi lấy sự thay đổi lột xác của Phó Thiến Thiến, ông cụ cũng cảm thấy xứng đáng.
Nhưng trước đó ông đã nhờ người hỏi thăm chuyện này rồi, cuối cùng chuyện Phó Thiến Thiến bắt cóc Du Ân sẽ được hưởng án treo, có lẽ mấy ngày nữa sẽ được xét xử.
Ông cụ thấy bây giờ Phó Thiến Thiến vẫn đến chết không đổi thì trong lòng càng nổi nóng hơn.
Bởi vì Phó Đình Viễn vẫn chưa tỉnh, nên mấy người khác không cần phải ở lại, Dịch Thận Chi bảo ông cụ và hai mẹ con Đổng Văn Huệ về nhà trước, để anh ta ở lại canh chừng Phó Đình Viễn là được.
Lúc cả nhóm đi ra ngoài, đúng lúc gặp Giang Kính Hàn đang đi tới.
Giang Kính Hàn còn dẫn theo một cô gái trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt linh hoạt, nhìn là biết đây là một cô gái tinh nghịch.
Phó Thiến Thiến vừa nhìn thấy Giang Kính Hàn tới thì bùng lửa giận: "Ôi chao, có mấy người cuối cùng cũng chịu quay về sau kỳ nghỉ phép ở nước ngoài rồi."
"Tôi tới mời luật sư Giang giúp tôi trong vụ kiện thì luật sư Giang lại đi nghỉ phép. Vậy mà Du Ân vừa xảy ra chuyện, luật sư Giang đã quay về, đúng là tiêu chuẩn kép."
Phó Thiến Thiến mỉa mai Giang Kính Hàn. Khoảng thời gian trước, mẹ cô ta tới mời Giang Kính Hàn để giúp cô ta trong vụ kiện với Du Ân, nhưng Giang Kính Hàn lại trốn tránh. Đã vậy anh ta còn xoay người giúp đỡ Du Ân, khiến Phó Thiến Thiến không thể nhẫn nhịn được cục tức này.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Giang Kính Hàn không vui, lạnh mặt, chẳng hề khách sáo đáp lại ngay: "Chồng tôi muốn kiện tụng cho ai thì kiện, từ khi nào đến lượt cô chỉ tay năm ngón ăn nói quái gở thế hả?"
“Cô…” Phó Thiến Thiến tức muốn nổ phổi, nhưng lại không dám làm gì cô gái này.
Bởi vì ai cũng biết Giang Kính Hàn rất cưng chiều vợ mình, cô ta chỉ dám mỉa mai Giang Kính Hàn mấy câu, chứ không dám đối đầu với vợ anh ta, bằng không Giang Kính Hàn sẽ xé xác cô ta.
Lúc này, Giang Kính Hàn sa sầm mặt, Phó Thiến Thiến hừ lạnh, rồi xoay người rời đi.
Bọn họ cứ chờ mà xem, không ngờ ai cũng tới bắt nạt cô ta.
Sau khi hai mẹ con Phó Thiến Thiến rời đi, Giang Kính Hàn híp mắt, véo cằm cô gái nói: "Em giỏi lắm, có thể trút giận giúp chồng em!"
Cô gái là vợ yêu mà Giang Kính Hàn suốt ngày nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng trước đây người ta phớt lờ Giang Kính Hàn, nghe nói mới đầu cô gái không thích anh ta, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, Giang Kính Hàn đã ép cô ấy gả cho anh ta.
Sau đó hai người cũng dây dưa với nhau mấy năm, hôm nay nhìn thấy cô ấy trút giận thay Giang Kính Hàn, hình như cũng không phải là không hề có tình cảm với Giang Kính Hàn.
Cô gái khịt mũi gạt tay Giang Kính Hàn ra, hờ hững nói: "Đương nhiên chỉ có mình tôi mới được bắt nạt chồng tôi, còn người khác thì đừng hòng."
Trên mặt Giang Kính Hàn hiện lên nụ cười, mặc kệ thế nào, cô ấy cũng đã bảo vệ chồng mình, tất nhiên anh ta phải rất vui rồi.
Dịch Thận Chi cắt ngang hai người: "Hai người đừng đứng đó liếc mắt đưa tình nữa."
Lúc Giang Kính Hàn đối mặt với Dịch Thận Chi, trên mặt đã không còn nụ cười nữa, anh ta ôm vợ mình bất mãn phản bác: "Ai liếc mắt đưa tình chứ? Cậu đang đố kị với chúng tôi à?"
Dịch Thận Chi chẳng thèm để tâm đến anh ta, anh ta có gì phải đố kị cơ chứ? Bây giờ anh ta cũng có phụ nữ cơ mà.
Sau khi bước vào phòng bệnh, Giang Kính Hàn liếc nhìn Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trầm xuống hẳn, nhìn Hứa Hàng hỏi: "Tình huống của lão Phó thế nào?"
Bọn họ là anh em, cùng nhau trưởng thành từ thời niên thiếu, ở trên thương trường họ cũng từng vào sinh ra tử, bây giờ Phó Đình Viễn bị như vậy, Giang Kính Hàn đã có suy nghĩ muốn giết chết Thẩm Dao và Từ Sướng rồi.
Hứa Hàng nói cho Giang Kính Hàn biết về tình huống của Phó Đình Viễn, Giang Kính Hàn mím môi nói: "Trực giác của tôi mách bảo, chắc chắn Thẩm Dao làm ra hành vi điên cuồng như vậy, có liên quan đến Từ Sướng."
Dịch Thận Chi ở bên cạnh bỗng lên tiếng: "Có khi nào Từ Sướng đã bỏ thuốc cô ta hay không?"
Hứa Hàng là bác sĩ, nên gật đầu đáp lại ngay: "Quả thật có loại thuốc có thể khiến cảm xúc của người trở nên cực kỳ hưng phấn. Tôi sẽ căn dặn bác sĩ bên Thẩm Dao ngay, bảo bọn họ rút máu của cô ta mang đi xét nghiệm."
Dứt lời, Hứa Hàng liền đi gọi điện, Giang Kính Hàn im lặng một hồi mới lên tiếng: "Cho dù kiểm tra ra trong máu của Thẩm Dao có chứa chất kích thích này, thì chúng ta cũng không thể nào kết tội Từ Sướng."
Dịch Thận Chi hỏi: "Tại sao?"
Giang Kính Hàn nói: "Bởi vì chúng ta không có chứng cứ, nếu bây giờ bảo cảnh sát đi khám xét nhà Từ Sướng, chắc chắn chiếc ly vẫn còn thuốc đó đã bị anh ta xử lý sạch sẽ từ lâu rồi."
"Chúng ta có thể xác nhận Thẩm Dao đã bị bỏ thuốc, nhưng không thể nào tố cáo Từ Sướng là người đã bỏ thuốc. Chắc chắn Từ Sướng sẽ ngụy biện rằng tự Thẩm Dao ăn uống linh tinh, dù gì hôm nay Thẩm Dao cũng không thể nào chỉ ăn cơm do Từ Sướng nấu, hoặc uống nước do Từ Sướng đưa."
Dịch Thận Chi phẫn nộ: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì được anh ta?"
Giang Kính Hàn không giận dữ như Dịch Thận Chi, mà lạnh nhạt nói: "Nếu anh ta đã làm mấy chuyện này, chắc chắn sẽ có ngày để lộ sơ hở, nhưng không thể ngờ rằng, Từ Sướng lại gian xảo đến thế, chúng ta đã khinh địch rồi."
Dịch Thận Chi híp đôi mắt nguy hiểm lại.
Quả thật ban đầu bọn họ đã coi thường Từ Sướng, cho rằng anh ta chỉ là một con tép riu, nhưng bây giờ xem ra thủ đoạn của Từ Sướng lại trí mạng, cực kỳ tàn nhẫn.
“Cậu có cảm thấy Từ Sướng cũng không thật lòng với Thẩm Dao hay không? Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến kết cục của Thẩm Dao, mà chỉ muốn đạt được mục đích của riêng mình.” Dịch Thận Chi hỏi.
Giang Kính Hàn gật đầu: "Đúng vậy."
Lần trước, Thẩm Dao cố ý vu oan hãm hại Du Ân, đã cấu thành tội, lần này lại ác ý lái xe đâm người, tội càng nặng thêm, chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù.
Nghĩ đến đây, trong đầu Giang Kính Hàn chợt lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Từ Sướng không chỉ không thật lòng với Thẩm Dao, mà còn cố ý muốn hủy hoại Thẩm Dao.
Sau đó Giang Kính Hàn nói ra suy đoán của mình cho Dịch Thận Chi nghe, Dịch Thận Chi liền nhìn anh ta, trong lòng hai người đều vang lên hồi chuông cảnh báo, rốt cuộc Từ Sướng có lai lịch như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]