Giang Kính Hàn tổ chức buổi họp báo này một cách bình tĩnh, nhưng có một số người lại không thể ngồi yên.
Sau khi xem xong, Thẩm Dao vội vàng gọi điện cho Từ Sướng với giọng điệu hoảng hốt: "Eric, Giang Kính Hàn nói muốn kiện em vì tội vu cáo và dàn dựng thì sao?"
Thẩm Dao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp rắc rối lớn như vậy, theo cô ta, nếu kế hoạch hãm hại Du Ân thất bại, cùng lắm là cô ta sẽ lại bị thế giới bên ngoài mắng mỏ một trận thôi.
Làm sao cô ta biết rằng bịa đặt sự thật và vu cáo hãm hại người khác, có thể khiến cô ta bị trừng phạt bởi luật hình sự chứ.
Tự dưng cô ta thấy sợ.
Cô ta không muốn vào tù, đó không phải là cuộc sống của một con người.
Sau khi ba cô Thẩm Thanh Sơn bị bắt giam, cô ta và mẹ đã đến thăm vài lần, ba cô ta như già đi cả chục tuổi, tóc bạc trắng, toàn thân hốc hác.
Từ Sướng nói qua điện thoại: "Đừng sợ, bọn họ thật sự không có chứng cứ trong tay đâu, chỉ cần bọn họ không có chứng cứ, có kiện em cũng không được ích lợi gì."
“Thật sao?” Thẩm Dao vẫn còn lo lắng: “Dù sao cũng là một bữa tiệc tối và có rất nhiều người tham dự. Khi Du Ân vào phòng vệ sinh, mặc dù xung quanh không có ai, nhưng nếu có người trốn trong góc tối thì sao?"
Giờ đây, một chiếc điện thoại di động ngẫu nhiên cũng có thể chụp ảnh. Nếu ai đó bí mật chụp ảnh thì sao?
Giọng điệu của Từ Sướng vẫn bình tĩnh: "Dao Dao, hiện tại em là con chim sợ cành cong, em phải cố gắng bình tĩnh."
Thẩm Dao đành phải nói: "Được rồi, em bình tĩnh, em tin tưởng anh."
Thẩm Dao không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng Từ Sướng, bản thân cô ta không có chút sức lực nào, cũng vô cùng bất lực.
Như để xoa dịu cô ta, Từ Sướng nói thêm: "Anh sẽ cử người kiểm tra lại. Nếu thực sự có tình huống như em nói thì anh sẽ xử lý người đó".
“Xử lý sao?” Giọng điệu của Thẩm Dao có chút run rẩy.
Dù đã làm nhiều việc xấu nhưng cô ta chưa từng lấy mạng ai.
Giọng nói của Từ Sướng lạnh hơn một chút: "Nếu không xử lý, chẳng lẽ giữ lại để hắn vạch trần chúng ta sao?"
Ngay khi Thẩm Dao nghĩ đến cảnh cô ta có thể phải đối mặt với án tù nếu bị lộ, cô ta lập tức nói: "Em sẽ nghe lời anh."
Từ Sướng rất hài lòng: "Dao Dao, trước đây em được ba bảo vệ quá tốt. Thế giới này rất tàn nhẫn. Hoặc là bên kia bị tiêu diệt, hoặc là chúng ta bị tiêu diệt."
Thẩm Dao cúp điện thoại nằm trên giường bệnh, đúng vậy, Eric nói đúng, để bảo vệ chính mình, bọn họ không thể quan tâm nhiều thứ được.
Phó Đình Viễn và Giang Kính Hàn cố tình tại nhân chứng giả để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng Từ Sướng thực sự rất xảo quyệt, vẫn luôn không hành động.
Nhưng họ không ngờ rằng sẽ có thu hoạch ngoài mong đợi, Phó Đình Viễn nhận được một cuộc gọi, người đàn ông ở đầu dây bên kia nói với một giọng trầm: "Sếp Phó, tôi là Trịnh Nham."
Phó Đình Viễn nhướng mày, giọng điệu không mặn không nhạt: "Có chuyện gì sao?"
Trịnh Nham này có tâm tư bất ổn với Du Ân, Phó Đình Viễn đương nhiên không có ấn tượng tốt với anh ta.
Trịnh Nham im lặng một lát rồi nói: "Hôm đó tôi cũng tham gia tiệc tối."
Phó Đình Viễn dừng lại, tinh ý nhận ra ẩn ý trong lời nói của Trịnh Nham, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi một cách bình tĩnh: "Vậy thì sao?"
Trịnh Nham không giấu giếm: "Tôi rất tâm động với vai nam chính "Anh muốn đến tìm em" của giáo sư Diệp, nên đêm đó tôi đã để mắt đến Du Ân, cố gắng tìm cơ hội nói chuyện riêng với cô ấy và giành được vai chính đó."
"Sau đó cô ấy đi vệ sinh, tôi cũng đi theo, nhưng không ngờ Thẩm Dao đã ngăn cô ấy lại trước khi tôi tìm đến cô ấy."
“Tôi đã quay video mọi chuyện xảy ra sau đó.” Trịnh Nham nói liền một mạch, không có nửa phần giả dối.
Phó Đình Viễn đương nhiên hiểu được ý định của Trịnh Nham, và nói thẳng vào vấn đề: "Hãy cho tôi biết yêu cầu của anh."
Trịnh Nham ban đầu cũng không phải là người tốt, cho nên với bằng chứng trong tay như vậy, nhất định sẽ tranh thủ lấy cái gì đó cho bản thân.
Quả nhiên, Trịnh Nham nói: "Tôi muốn vai nam chính của bộ phim này. Nếu các người đồng ý, tôi sẽ đưa bằng chứng trong điện thoại di động cho các người ngay lập tức."
Một dấu vết châm chọc lướt qua mặt Phó Đình Viễn, Trịnh Nham thực sự không hiểu lấy mình, làm sao anh ta có thể đủ khả năng trở thành nam chính của bộ phim này chứ?
Nhưng đây không phải là vấn đề bây giờ, vấn đề là Trịnh Nham có thực sự có bằng chứng trong tay hay không, cho dù có bằng chứng thì anh cũng phải đảm bảo rằng bằng chứng đó có thể giúp họ lật ngược tình thế.
Vì vậy, anh hỏi Trịnh Nham một cách bình tĩnh: "Làm sao tôi biết rằng anh thực sự quay được?"
Trịnh Nham cũng hiểu được sự cẩn trọng của Phó Đình Viễn: "Chúng ta có thể gặp nhau, anh có thể tự mình xem nội dung video."
"Góc tôi đứng vừa phải, tôi quay được rõ ràng cảnh Thẩm Dao nắm lấy tay Du Ân rồi cố ý ngã cầu thang."
Phó Đình Viễn vui vẻ đồng ý: "Được rồi, hai mươi phút nữa hẹn gặp lại ở quán cà phê Thời Gian."
“Được rồi.” Trịnh Nham cũng đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn nói với Du Ân về chuyện Trịnh Nham, Du Ân nói không cần suy nghĩ: "Trịnh Nham nhất định không thích hợp với vai nam chính."
“Ngược lại, nếu anh ta thực sự phải đóng một vai trong bộ phim này, thì nam phụ hư hỏng rất thích hợp với anh ta.” Du Ân thực sự đánh giá về hình tượng của Trịnh Y Kiện và sức hấp dẫn của nhân vật mà anh ta có thể thể hiện.
Phó Đình Viễn đương nhiên ủng hộ mọi quyết định của Du Ân: "Anh sẽ đi nói chuyện với anh ta."
“Tôi sẽ đi với anh.” Du Ân đề nghị: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục anh ta đóng vai nam phụ.”
Du Ân biết rằng ai cũng muốn đóng vai nam chính, nhưng những vai phụ chưa chắc đã tệ.
“Được rồi.” Hai người chỉ chỉnh sửa một chút và cùng nhau đi ra ngoài.
Trịnh Nham đã đến quán cà phê Thời Gian, sau khi ba người gặp nhau, Phó Đình Viễn trước tiên là nhìn lướt qua nội dung trên điện thoại của Trịnh Nham, đó quả thực là bằng chứng mà họ muốn, mọi động thái giữa Du Ân và Thẩm Dao đều được quay lại rõ ràng.
Trịnh Nham chủ động nói: "Một khi bằng chứng này được tung ra, nó không chỉ xóa bỏ vết nhơ của cô Du, mà còn trực tiếp kết tội Thẩm Dao cố ý vu cáo và hãm hại người khác."
Trịnh Nham tự tin mỉm cười khi nói điều này: "Vậy Chủ tịch Phó, cô Du, tôi muốn vai nam chính, chắc không phải quá đáng chứ?"
Phó Đình Viễn thờ ơ nói: "Trịnh Nham, anh phải biết năng lực của bản thân mình, vai nam chính này không thích hợp với anh."
Trịnh Nham nhanh chóng cất điện thoại di động, không hài lòng hỏi: "Tại sao?"
Phó Đình Viễn không khách khí mà công kích anh ta: "Khí chất và kỹ năng diễn xuất của anh không thể khống chế được."
Sắc mặt Trịnh Nham có chút khó coi, Du Ân đúng lúc nói: "Anh Trịnh, cá nhân tôi cho rằng vai nam phụ thực sự thích hợp với anh hơn."
“Không thể nào!” Trịnh Nham từ chối mà không cần suy nghĩ: “Nam phụ cặn bã như thế, không, phải nói là hoàn toàn xấu xa, tôi diễn vai này không phải là tự hủy chính mình sao?”1
Trịnh Nham vì đã thích bộ "Anh muốn đến tìm em" từ lâu rồi, đương nhiên cũng đã đọc sách mấy lần, anh ta biết rõ nam phụ thứ hai tệ đến mức nào, anh ta đã bài xích hình tượng này từ tận đáy lòng.
Danh tiếng và hình ảnh của anh ta hơi tệ trong những năm gần đây. Lý do anh ta muốn gia nhập vào bộ phim của Diệp Văn là để khôi phục lại hình ảnh của mình. Bây giờ Du Ân yêu cầu anh ta đóng vai nam phụ cặn bã. Anh ta sợ rằng nếu anh ta diễn vai này, khán giả sẽ càng ghét anh ta hơn.1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]