Du Ân gặp chuyện không may, đám người Dịch Thận Chi cũng biết, họ cũng gửi lời chúc phúc và quan tâm đến Du Ân.
Khi Du Ân xuất viện và về nhà, Phó Đình Viễn mời Dịch Thận Chi và Hứa Hàng dùng bữa tối tại nhà.
Dịch Thận Chi nhìn thức ăn trên bàn và cảm động rơi nước mắt.
Những thức ăn này đều do Phó Đình Viễn làm, mặc dù tài nấu nướng của anh chưa đạt đến mức tinh tế và ngon miệng nhưng đã có thể dùng để chiêu đãi khách.
Dịch Thận Chi cường điệu nói với Du Ân: "Nhờ có cô mà đời này chúng tôi mới có thể ăn đồ do lão Phó nấu đấy."
Du Ân nhàn nhạt đáp lại anh ta: "Thành thật mà nói, tôi cũng không ngờ cũng có ngày này."
Dịch Thận Chi thích thú với sự hài hước lạnh lùng của cô và bật cười thành tiếng. Phó Đình Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Du Ân.
Du Ân trưng ra vẻ mặt vô tội, tại sao anh lại nhìn chằm chằm cô chứ, cô chỉ nói những gì cô thực sự cảm nhận thôi.
Bữa tiệc lần này chỉ có Dịch Thận Chi và Hứa Hàng, Chu Mi đang làm thêm giờ, Tô Ngưng bận quay phim nên không có thời gian đến.
Nói về việc Du Ân bị thương, Chung Văn Thành cũng gọi điện cho cô, giọng điệu của anh ấy đầy quan tâm đến cô, nhưng vì nhiệm vụ của đoàn phim quá nặng nên anh ấy không thể đến bệnh viện thăm cô.
Du Ân nghe Tô Ngưng nói rằng vì tình hình sức khỏe của mẹ Chung Văn Thành không được lạc quan nên mấy ngày nay đoàn làm phim đã phải làm thêm giờ để quay, ngộ nhỡ Chung Văn Thành về nhà xử lý chuyện của mẹ vài ngày thì sẽ trì hoãn tiến độ của toàn bộ đoàn phim.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Dịch Thận Chi nói với Du Ân: "Sau sự việc này, anh không phải cô nên cho lão Phó của chúng tôi một danh phận sao?"
Du Ân vừa mới uống một hớp canh, nghe xong lời này liền bị sặc.
Dịch Thận Chi buông tay cảm thán, anh ta cũng tốt bụng, nghĩ đến việc cưỡng bức Du Ân, nghĩ rằng trước mặt anh ta và Hứa Hàng, Du Ân có thể cho Phó Đình Viễn chút mặt mũi và cho anh một thân phận bạn trai.
Không ngờ Du Ân lại không chút động lòng, lấy khăn giấy lau nhẹ khóe môi, nói: "Tôi nghĩ bây giờ chúng tôi cũng rất tốt, hơn nữa chủ tịch Phó cũng không phải loại người quan tâm đến danh phận đâu."
Du Ân nói xong, quay sang nhìn Phó Đình Viễn bên cạnh, cười hỏi: "Đúng không sếp Phó?"
Khuôn mặt Phó Đình Viễn rõ ràng là bị tổn thương, nhưng anh không nói một lời phản đối.
Dịch Thận Chi nhìn dáng vẻ Phó Đình Viễn tức giận mà không dám nói, trong lòng tức giận đến mức không muốn giúp anh làm gì nữa.
Anh ta có thể nhìn ra, Phó Đình Viễn cứ phàn nàn trước mặt họ rằng Du Ân không cho anh danh phận, nhưng anh lại không dám nhắc đến một lời trước mặt Du Ân, Du Ân nói gì là anh nghe nấy.
Chậc chậc.
Từ khi nào mà chủ tịch Phó cao cao tại thượng lại trở nên hèn mọn như vậy chứ?
Dịch Thận Chi thay đổi chủ đề và nói với Phó Đình Viễn: "Tôi nghe nói rằng cậu đã động tay với dự án của Tống Tử Dụ, và anh ta chỉ có thể thành thật thừa nhận điều đó?"
“Ừ.” Phó Đình Viễn đáp nhẹ.
Động tay với dự án của Tống Tử Dụ chỉ là chuyện nhỏ, nếu không hôm nay Tống Tử Dụ đã khóc lóc và gọi anh ta để cầu xin sự thương xót rồi.
Tuy nhiên, anh giữ Tống Tử Dụ lại còn có tác dụng khác, không phải Thẩm Dao muốn Du Ân bị Tống Tử Dụ xâm phạm sao, vậy thì anh sẽ cho Tống Tử Dụ một yêu cầu: Đừng để Thẩm Dao sống thoải mái.
Đối với một người như Thẩm Dao, anh đã khinh thường việc mình tự tay dọn dẹp rồi.
Hứa Hàng nói: "Anh ta thật sự là xui xẻo, bị Thẩm Dao tính kế."
Dịch Thần Chi xòe tay: "Cho nên mới nói, sắc đẹp sẽ khiến người ta sai lầm. Nếu không thèm muốn vẻ đẹp của Thẩm Dao, anh ta đã không tổn thất nhiều như vậy."
Khi nói đến phụ nữ, Dịch Thận Chi luôn rất rõ ràng.
Không người phụ nữ nào có thể khiến anh ta mất đi một chút lợi ích nào, dù là lợi ích cá nhân hay tập thể.
Sau bữa tối, Dịch Thận Chi và Hứa Hàng rời đi, Du Ân vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Cô bị thương ở lưng và không thể tắm, vì vậy cô chỉ có thể lau người một cách đơn giản.
Ngay khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Phó Đình Viễn đã chặn cô lại, ôm cô vào lòng và hôn cô một cách mãnh liệt.
Du Ân chịu đựng nụ hôn bất ngờ này một cách thụ động, cô luôn cảm thấy rằng Phó Đình Viễn dường như đang trừng phạt cô điều gì đó, vì anh đã cắn môi cô rất đau...
Khi cảm thấy eo sắp bị anh bóp nát, Phó Đình Viễn cuối cùng cũng buông cô ra.
Du Ân che đi đôi môi nóng rực của mình, bất mãn tố cáo: "Anh phát điên cái gì vậy?"
Phó Đình Viễn dựa vào người cô thì thầm: "Anh đã nói rằng anh không quan tâm đến thân phận của mình khi nào?"
Du Ân biết hóa ra anh đã giận cô vì điều này.
Cô hỏi một cách khó hiểu: "Vậy thì tại sao anh không phản bác tôi?"
Phó Đình Viễn khịt mũi: "Không phải là anh chừa cho em chút mặt mũi sao? Chẳng lẽ em muốn anh làm trò giận dỗi với em trước mặt bọn họ sao?"
Du Ân: "..."
Giơ tay lên chọc vào bộ ngực rắn chắc của anh, Du Ân liếc anh một cái, nói: "Vậy là anh không đồng ý với những gì tôi nói? Anh quan tâm đến thân phận của mình sao?"
Phó Đình Viễn rũ mắt xuống nhìn cô chằm chằm: "Em có biết bây giờ anh muốn làm gì nhất không?"
Du Ân khó hiểu: "Cái gì?"
Phó Đình Viễn nghiến răng nói: "Trói em đến Cục dân chính tái hôn!"
Làm thế nào mà anh lại có thể không quan tâm đến danh phận chứ?
Anh đã nóng lòng muốn có một danh phận danh chính ngôn thuận lắm rồi!
Du Ân tức giận đến mức đẩy anh ra, Phó Đình Viễn lại giơ tay móc cô vào lòng dỗ dành: "Chẳng phải anh chỉ nghĩ trong lòng thôi sao? Anh còn chưa hành động gì mà."
“Chúng ta hãy thương lượng đi.” Phó Đình Viễn bình tĩnh nói: “Nếu em công khai thừa nhận anh là bạn trai của em, anh sẽ không còn nghĩ đến chuyện tái hôn nữa.”
"Chỉ cần em đồng ý có quan hệ với anh, anh hứa sẽ an phận làm bạn trai của em, không nghĩ tới chuyện khác."
Du Ân bị lời nói của anh làm cho tức giận, anh thực sự rất gian xảo và xảo quyệt.
Nói cái gì mà chỉ cần cô thừa nhận anh là bạn trai của cô thì sẽ không ép cô tái hôn, nhưng rõ ràng cô chỉ muốn duy trì mối quan hệ thể xác với anh thôi.
Nếu không phải bộ não của cô thông minh, cô đã bị anh lừa rồi!
Du Ân tức giận đến mức đẩy anh ra, giơ tay chỉ về hướng phòng khách: "Phó Đình Viễn, anh ngủ phòng khách đi!"
Phó Đình Viễn vội vàng thỏa hiệp: "Đừng mà, anh còn phải thoa thuốc trên lưng cho em nữa."
Du Ân bỏ tay anh ra: "Tôi tự làm được."
Giúp cô bôi thuốc gì chứ, rõ ràng là anh muốn ăn đậu hũ của cô, cô có thể dễ dàng tự mình bôi thuốc.
Làm sao Phó Đình Viễn lại bằng lòng để cô đuổi mình chứ, anh bế cô vào phòng ngủ và giúp Du Ân bôi thuốc.
Du Ân giận anh đến mức muốn tìm cách trừng phạt anh.
Vì vậy, khi anh giúp cô thoa thuốc mỡ và chuẩn bị đứng dậy rời đi, Du Ân đã xoay người đẩy anh lên giường.
Quần áo của cô bị mở ta một nửa vì thoa thuốc, lúc này chỉ cần đưa tay lên là cởi ra được, Phó Đình Viễn đã không thể thở một cách bình thường, nhất là khi cô cúi người hôn anh.
Kể từ khi thiết lập cái gọi là mối quan hệ thể xác với Du Ân, anh cũng chỉ thân mật với cô một lần.
Ngày hôm sau thì bà dì của cô tìm đến, vất vả lắm mới chờ bà dì đi qua, lại xảy ra chuyện bị thương, bởi vì cân nhắc đến vết thương của cô, cho tới bây giờ anh đều không dám động vào cô.
Vì vậy, có thể tưởng tượng Phó Đình Viễn sẽ bị hành hạ như thế nào trước ngọn lửa giày vò của Du Ân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]