Quay người trở lại phòng bệnh, Diệp Văn nghiêm túc hỏi con gái: "Hiện tại con và cậu ta..."
Tâm trạng của Du Ân cũng rất phức tạp, nhất thời cô không biết dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ hiện tại của mình với Phó Đình Viễn.
Vốn dĩ họ chỉ có một mối quan hệ thể xác thuần túy, nhưng hôm nay Phó Đình Viễn đã cứu cô.
Khi Phó Đình Viễn đá tung cánh cửa phòng lao về phía cô, khi anh đưa cô đến bệnh viện, khi anh ở bên cạnh cô, nắm tay cô và chờ cô, trái tim cô làm sao có thể không cảm thấy chút gì chứ?
Thấy cô không nói, Diệp Văn không khỏi cau mày nói: "Con sẽ không lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, sau đó tái hôn với cậu ta chứ?"
Du Ân đột nhiên bật cười: "Ba, mấy lời của ba đáng sợ quá."
Cái gì mà lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, đã là thời đại nào rồi.
Cô thực sự biết ơn vì Phó Đình Viễn đã cứu cô, nhưng vì đã trải qua một lần hôn nhân nên cô bớt bốc đồng hơn, và sẽ không đồng ý tái hôn với Phó Đình Viễn chỉ vì cảm động.
Diệp Văn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Du Ân nhẹ nhàng nói với Diệp Văn với đôi chút xúc động: "Nếu một ngày nào đó con kết hôn lại, nhất định sẽ hỏi ý kiến của ba trước. Trước kia không có ai ở bên cạnh và nói cho con biết ai mới là người xứng đáng ở bên con cả đời, con nghĩ chỉ cần trái tim mình yêu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691557/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.