Quay người trở lại phòng bệnh, Diệp Văn nghiêm túc hỏi con gái: "Hiện tại con và cậu ta..."
Tâm trạng của Du Ân cũng rất phức tạp, nhất thời cô không biết dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ hiện tại của mình với Phó Đình Viễn.
Vốn dĩ họ chỉ có một mối quan hệ thể xác thuần túy, nhưng hôm nay Phó Đình Viễn đã cứu cô.
Khi Phó Đình Viễn đá tung cánh cửa phòng lao về phía cô, khi anh đưa cô đến bệnh viện, khi anh ở bên cạnh cô, nắm tay cô và chờ cô, trái tim cô làm sao có thể không cảm thấy chút gì chứ?
Thấy cô không nói, Diệp Văn không khỏi cau mày nói: "Con sẽ không lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, sau đó tái hôn với cậu ta chứ?"
Du Ân đột nhiên bật cười: "Ba, mấy lời của ba đáng sợ quá."
Cái gì mà lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, đã là thời đại nào rồi.
Cô thực sự biết ơn vì Phó Đình Viễn đã cứu cô, nhưng vì đã trải qua một lần hôn nhân nên cô bớt bốc đồng hơn, và sẽ không đồng ý tái hôn với Phó Đình Viễn chỉ vì cảm động.
Diệp Văn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Du Ân nhẹ nhàng nói với Diệp Văn với đôi chút xúc động: "Nếu một ngày nào đó con kết hôn lại, nhất định sẽ hỏi ý kiến của ba trước. Trước kia không có ai ở bên cạnh và nói cho con biết ai mới là người xứng đáng ở bên con cả đời, con nghĩ chỉ cần trái tim mình yêu là được, ai ngờ..."
Du Ân không buồn mà ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Văn đầy vẻ tin tưởng ỷ lại: "Sau này ba giúp con kiểm định, chắc chắn con sẽ hạnh phúc."
Hai mắt Diệp Văn đỏ hoe vì lời cô nói, ông đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô: "Con ngoan."
Hai cha con vô cùng xúc động, nhưng Phó Đình Viễn, người đang đứng ngoài cửa với ấm nước, lại vô cùng buồn bã.
Từ giọng điệu vừa rồi của Du Ân, anh có thể cảm thấy ngày mà Du Ân tái hôn với anh đã quá xa tầm tay, hoặc có thể nói cô hiện tại cô hoàn toàn không có ý định yêu và kết hôn.
Nếu không, cô sẽ không đi đến một thỏa thuận chỉ dùng thận chứ không dùng tim, anh có thể nhìn thấu, cô chỉ muốn ngủ với anh và giải quyết nhu cầu sinh lý, vậy thôi.
Chỉnh đốn lại cảm xúc, anh gõ cửa bước vào với ấm nước.
Rót nước rồi kiểm tra nhiệt độ cho Du Ân, lúc này mới bước đến đưa cho cô.
Diệp Văn im lặng nhìn anh làm tất cả những điều này, chủ tịch Phó cao cao tại thượng lại thành thục trong việc chăm sóc mọi người như vậy.
Theo hiểu biết trước đây của Diệp Văn về Phó Đình Viễn, ông cho rằng Phó Đình Viễn không biết chăm sóc mọi người, đó là một trong những lý do khiến Diệp Văn không bao giờ muốn Du Ân và Phó Đình Viễn quay lại với nhau.
Khi ông tưởng tượng một khi họ quay lại với nhau, cô con gái quý giá của ông sẽ phải chăm sóc Phó Đình Viễn bằng mọi cách có thể như trước đây, tư tay làm cho Phó Đình Viễn ăn ba bữa một ngày, Diệp Văn đã hoảng sợ.
Đối với đứa con gái bị thất lạc và được tìm thấy này, nếu có thể, Diệp Văn muốn thuê một vài bảo mẫu chăm sóc cho Du Ân, để cô cũng có thể sống một cuộc sống của một cô chủ mà không cần phải chạm tay vào thứ gì cả.
Chỉ là Du Ân không muốn thôi, vậy nên làm sao ông có thể khoan dung để cho Du Ân tiếp tục hầu hạ Phó Đình Viễn?
Làm sao Diệp Văn biết được rằng trong thời gian này, Phó Đình Viễn ở nhà với Du Ân, anh luôn ở bên chăm sóc Du Ân và không để Du Ân làm bất cứ điều gì.
Mọi người có thể thay đổi, và Phó Đình Viễn thực sự muốn thay đổi.
Sau khi Du Ân uống nước xong, Phó Đình Viễn đặt cốc nước xuống và nói với Diệp Văn đang ở bên cạnh mình: "Ông Diệp, ông về nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc."
Anh không muốn rời khỏi Du Ân một giây một phút nào, Diệp Văn cũng không biết phải nói gì.
Du Ân cũng nói: "Ba, ba về trước đi."
Diệp Văn đành phải đứng dậy, nói vài câu rồi rời đi, Phó Đình Viễn cử tài xế đưa Diệp Văn về khách sạn.
Sau khi Diệp Văn rời đi, Du Ân muốn xuống giường đi dạo, Phó Đình Viễn đã đỡ cô xuống, cô chưa kịp cất bước đã bị anh ôm chặt, đương nhiên anh cũng cẩn thận tránh hai vết thương trên người cô.
Du Ân đột nhiên bị anh ôm vào lòng, bối rối hỏi: "Sao vậy?"
Phó Đình Viễn ôm cô thở dài: "Cuối cùng, anh không cần phải xa cách em nữa."
Du Ân: "..."
Du Ân không đẩy Phó Đình Viễn ra ngay, mà dựa vào vòng tay rộng lớn của anh một lúc, Du Ân nghiêm túc đề nghị: "Phó Đình Viễn, anh đi tìm Tống Nghênh đi."
“Tôi nghĩ anh hơi… sợ hãi quá mức?” Du Ân ngập ngừng bày tỏ suy đoán của mình.
Lúc này cô đang được ôm trong vòng tay của Phó Đình Viễn, và rõ ràng cô có thể cảm nhận được nhịp tim của Phó Đình Viễn có chút bất thường, cô nghĩ kỹ lại, hình như Phó Đình Viễn đã ở trong trạng thái căng thẳng kể từ khi cô tỉnh dậy.
Vừa rồi rõ ràng dặn anh phải về nghỉ ngơi, nhưng thay quần áo xong anh lại quay lại.
Anh đã rất lo lắng.
Phó Đình Viễn vừa giận vừa cười, đó không phải là do anh quan tâm đến cô quá nhiều hay sao.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, nhìn cô chằm chằm rồi trịnh trọng hỏi: "Em có nhớ anh đã nói gì với em qua điện thoại không?"
Du Ân có chút ngây người chớp mắt: "Cái gì?"
Chủ đề của anh nhảy rất nhanh, nhất thời cô không nhớ nổi anh đã nói gì.
Phó Đình Viễn nghiến răng hàm sau: "Em thật không có lương tâm!"
Sau đó anh thì thào: "Anh đã nói, cho dù em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không từ bỏ em."
Du Ân nhớ ra khi cô đang ở trong phòng khách sạn, vất vả lắm mới bò tới lấy điện thoại di động, cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Phó Đình Viễn, và quả thật anh đã nói điều này khi sắp cúp máy.
Du Ân biết ý của anh: ngay cả khi cô bị Tống Tử Dụ xâm phạm, anh vẫn sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
Khi đó ý thức của cô còn chưa sáng suốt, bây giờ lại nghe anh nói những lời như vậy, đáy lòng cũng không phải không kinh ngạc.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nói: "Không cần."
Anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, anh đẹp trai lại có phong độ, nếu cô thật sự đánh mất đi sự trong trắng của mình thì tại sao anh lại phải chịu oan ức chứ.
Phó Đình Viễn siết chặt vai cô và bắt cô phải ngước mắt lên lần nữa: "Tại sao không cần thiết?"
Anh gằn từng chữ trách móc cô: "Du Ân, chỉ là em không dám đối mặt với tình cảm của anh dành cho em, chỉ là em không tin rằng anh yêu em, không tin anh yêu em sâu đậm như vậy!"
Du Ân mím môi, nhưng không nói gì, cô... thật sự không tin anh lại yêu cô sâu đậm như vậy.
Phó Đình Viễn nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô không tin, tức giận đến mức muốn phun lửa ra khỏi miệng.
Anh túm lấy chiếc áo khoác cô để sang một bên và giận dữ nói: “Mặc áo vào rồi anh ra ngoài đi dạo với em.”
Nếu không phải hiện tại cô bị thương, anh nhất định phải đặt cô lên giường, dùng những cách khác để thuyết phục cô về lời nói của mình.
Ở chỗ của Du Ân, mặc dù Phó Đình Viễn cứ khó tính với cô, nhưng anh cũng quan tâm cô tỉ mỉ, hoàn toàn không rối thành một mớ hỗn độn như trong nhà họ Thẩm.
Thẩm Dao được đưa đến bệnh viện vì ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy và thấy mấy từ khó coi như "dây dưa với Tống Tử Dụ" đang lên hot search, và khi thấy mình bị mắng thậm tệ nhất có thể trong các bình luận, trước mắt cô ta tối om, suýt nữa thì ngất đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]