Phó Đình Viễn đưa Tô Ngưng về nhà trước, sau đó cùng Du Ân trở về chỗ ở của họ.
Sau khi Du Ân xuống xe đi bộ về nhà, Phó Đình Viễn đi theo sau cô, Du Ân ghê tởm đuổi người: "Anh về nhà anh đi."
Phó Đình Viễn dứt khoát vòng tay qua eo cô, ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Nơi nào có em, nơi đó mới là nhà."
Một khi đã thân mật với cô hơn, thì làm thế nào cũng không thể cách xa cô được, một giây cũng không muốn.
Du Ân nổi da gà trước những lời nói của anh, cô thực sự không thể nghe những lời buồn nôn thế này của anh được.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Phó Đình Viễn đã nói tiếp: "Cho anh biết mật khẩu nhà em, anh có thể tự mình vào bất cứ lúc nào."
Những gì anh nói thực sự có lý, Du Ân cũng lười so đo với anh về chuyện này.
Sau khi trở về nhà, Du Ân đi tẩy trang và thay quần áo, khi đứng trước gương tháo sợi dây chuyền hồng ngọc ra, Phó Đình Viễn lại ôm cô từ phía sau, dính lấy cô không ngừng.
Du Ân thật sự không thể chịu đựng được nữa, không khỏi nhìn anh trong gương và nói: "Phó Đình Viễn, cả ngày anh cứ bám như keo vậy, không thấy phiền sao?"
Người đàn ông trong gương đặt cằm lên vai cô và không chút xấu hổ nói: "Anh không nghĩ vậy."
Du Ân nặng nề thở dài, lại nói: "Anh là đàn ông, sao suốt ngày cứ bám dính chán ngấy còn hơn phụ nữ vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691533/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.