Thật ra, trước đây khi Du Ân tổ chức sinh nhật cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn cũng rất cảm động, và anh cũng nghĩ đến việc hỏi cô sinh nhật khi nào để anh tặng cô một món quà.
Nhưng sau đó, những suy nghĩ đó đã bị xóa sạch bởi lòng kiêu hãnh chết tiệt của anh, anh nghĩ rằng anh chủ động hỏi sinh nhật cô thì sẽ như thể anh rất quan tâm đến cô, nên anh đã mặc kệ.
Khi một chủ đề như vậy được đề cập vào lúc này, Phó Đình Viễn nhận ra rằng trước đây anh đã ngu ngốc như thế nào.
Nếu trước đây anh bỏ đi chút kiêu ngạo chết tiệt của mình, thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh theo đuổi lại vợ mình như thế này.
Du Ân nhìn vào ánh mắt chân thành của Phó Đình Viễn mà không biết nói gì, nên chỉ nói "ồ" rồi quay đi chỗ khác.
Cô từ từ cảm nhận được sự chân thành trong những điều anh nói.
Phó Đình Viễn định ôm Du Ân và tiến lại gần, thì điện thoại di động của Du Ân lại reo, Phó Đình Viễn buồn bực tự hỏi sao cô là một nhà biên kịch làm việc ở nhà mà lại bận rộn hơn CEO như anh chứ.
Mỗi khi anh muốn làm gì đó, cuộc gọi này hay cuộc gọi kia đều làm gián đoạn.
Du Ân đẩy Phó Đình Viễn ra và bước tới lấy điện thoại di động, nhưng thay vì cầm lên nghe ngay lập tức, cô hơi cau mày.
Phó Đình Viễn bước tới và nhìn thoáng qua, anh thấy số điện thoại hiển thị trên điện thoại của cô rất quen thuộc, mặc dù Du Ân không ghi tên, nhưng anh biết đó là số điện thoại của Thẩm Dao.
Du Ân cũng nhận ra, Thẩm Dao hay dùng số này để gọi cho cô.
Phó Đình Viễn dứt khoát cầm lấy điện thoại di động của cô, cúp cuộc gọi: "Đừng để ý đến cô ta."
Du Ân ghét bỏ liếc nhìn anh, cho rằng anh là kẻ tọc mạch.
Cô chưa định trả lời cuộc gọi, nhưng cô cũng muốn xem Thẩm Dao có thể quậy kiểu gì nữa.
Phó Đình Viễn bị chán ghét: "..."
Anh giúp cô cúp điện thoại của Thẩm Dao cũng sai sao?
Sao anh cảm thấy bây giờ anh làm gì trước mặt cô cũng là sai hết vậy?
Vừa lúc Thẩm Dao lại không buông tha mà gọi lại, Du Ân liền nghe máy.
Thẩm Dao cười nói qua điện thoại: "Du Ân, đã lâu không gặp."
Tất nhiên, nụ cười này của Thẩm Dao vừa nghe là thấy rất giả tạo.
Du Ân không chút do dự mà thảo mai lại: "Cô Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Dao ở đầu dây bên kia nói: "Là như vầy, bây giờ cô không phải là cô chủ nhà họ Diệp sao? Tôi có mấy người chị em tốt nhờ tôi giúp họ hẹn gặp cô và muốn làm quen với cô."
Không khó để nghe thấy Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi khi nói những lời này, nhất là khi nói Du Ân là cô chủ nhà họ Diệp, cô ta như thể hận không thể cắn chết cô vậy.
Du Ân tiếp tục nhẹ giọng trả lời: "Thật sao?"
Thẩm Dao lại hỏi: "Đừng nói cô không nể mặt tôi đấy chứ?"
Thẩm Dao không nghe thấy Du Ân ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó là của Phó Đình Viễn, giọng điệu của người đàn ông đầy chán ghét: "Em nói gì vớ vẩn với cô ta vậy? Mau cúp máy đi."
Thẩm Dao tức giận đến mức bóp chặt điện thoại di động, sau đó cô ta mới kiềm chế được sự kích động để không cúp máy.
Du Ân thực sự đang ở cùng với Phó Đình Viễn, Du Ân về cơ bản đều là ở nhà, vậy Phó Đình Viễn nhất định là đang ở nhà cô, quan hệ của hai người bọn họ, chẳng lẽ lại ở bên nhau rồi sao?
Thái độ chán ghét của Phó Đình Viễn đối với cô ta, cũng như câu nói bảo vệ Du Ân lúc nãy, đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Thẩm Dao.
Cô ta đã từng là bạn gái thực sự của Phó Đình Viễn, cô ta là người phụ nữ mà Phó Đình Viễn muốn kết hôn, cô ta mới là người mà Phó Đình Viễn phải bảo vệ chăm sóc!
Tại sao bây giờ lại là của Du Ân!
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân vì sao hôm nay lại gọi điện thoại hẹn Du Ân gặp mặt, cô ta lại đè nén sự không cam tâm và lửa giận xuống đáy lòng.
Lúc này, cô ta nghe thấy giọng nói của Du Ân vang lên trên điện thoại: "Được rồi, cô hẹn giờ đi."
Thẩm Dao bất ngờ trước giọng điệu nhanh nhẹn của Du Ân, cô ta nghĩ rằng Du Ân chắc chắn sẽ không đồng ý lời mời của cô ta, dù sao thì mối quan hệ của họ cũng có thể sánh ngang với tình địch.
Nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, một nụ cười chế giễu thoáng qua mắt cô ta: "Vậy thì tối nay đi."
“Được rồi.” Du Ân rất vui vẻ đồng ý, Thẩm Dao nói giờ và địa điểm cho Du Ân rồi hai người cúp điện thoại.
Phó Đình Viễn ngay lập tức hỏi Du Ân: "Sao em biết cô ta không thật lòng nhưng vẫn muốn đến cuộc hẹn chứ?"
Theo ý kiến của Phó Đình Viễn, Du Ân không nên trả lời cuộc gọi của Thẩm Dao.
Thẩm Dao có thể sám hối với cô được sao? Đoán chừng cô ta đã nghĩ ra một số thủ đoạn xảo quyệt để đối phó với cô.
Du Ân cười ôn hòa: "Tôi chỉ muốn đi xem cô ta còn có thể giở trò gì nữa."
"Ngoài ra, ngay cả khi tôi không khiêu khích cô ta, cô ta vẫn không định đình chiến. Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ thoải mái nghênh chiến thôi, ai thắng ai thua còn chưa biết mà.”
Du Ân chưa bao giờ là người thích dây dưa, cô cứ tưởng mình và Thẩm Dao đã loạn thành như vậy rồi, từ nay về sau bọn họ sẽ chỉ có cuộc sống ổn định của riêng mình, nhưng cô không ngờ Thẩm Dao lại không ngừng tính toán như vậy.
Thay vì tránh Thẩm Dao và không đối đầu trực diện với cô ta, tốt hơn là nên chiến đấu với Thẩm Dao một cách vui vẻ thôi.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng có tự tin để chiến đấu với Thẩm Dao, không phải sao?
Cô có một gia cảnh giàu có, một sự nghiệp rực rỡ và... cái gọi là tình yêu của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn ngạc nhiên nhìn Du Ân, không ngờ rằng cô sẽ đối mặt với lời mời đầy toan tính của Thẩm Dao như vậy.
Du Ân nhìn thấy sự kinh ngạc của anh, nghiêng đầu cười với anh: "Sao vậy? Anh có phải cảm thấy bây giờ tôi rất điêu ngoa không?"
“Không có.” Phó Đình Viễn chọn cách phủ nhận, nhìn cô lần nữa rồi dời mắt đi.
Anh muốn nói rằng nếu cô sớm có quyết đoán phản kích lại Thẩm Dao, thì có lẽ anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Dao sớm hơn rồi.
Thật tiếc là khi cuộc sống không có nếu như.
“Vậy thì tối nay anh sẽ đi với em.” Phó Đình Viễn lo lắng khi để Du Ân đi gặp Thẩm Dao một mình.
Du Ân lắc đầu từ chối thẳng thừng: "Không cần đâu, nếu anh đi cùng tôi, bọn họ sẽ nghĩ tôi thắng là nhờ vào anh, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Phó Đình Viễn lại bị ruồng bỏ một cách không chút khách khí, nhưng anh vẫn vội nói: "Vậy để Chu Mi đi với em, thân thủ của cô ấy rất tốt.”
Du Ân lại từ chối: "Không cần, tôi sẽ nhờ Tô Ngưng đi cùng."
Kỹ năng của chị cả Tô Ngưng cũng không tệ, Sở dĩ Du Ân không để Chu Mi đi cùng là vì Chu Mi là người thân tín của Phó Đình Viễn, ngộ nhỡ cô có nói gì không hay, Chu Mi nhất định sẽ nói lại với Phó Đình Viễn.
Nhắc đến Chu Mi, Du Ân nói với Phó Đình Viễn với một chút lo lắng: "Tôi nghĩ rằng Chu Mi thích Dịch Thận Chi, và Dịch Thận Chi cũng chút quan tâm đến Chu Mi, nhưng Dịch Thận Chi quá đào hoa,, tôi sợ Chu Mi sẽ bị tổn thương."
Trước đó Du Ân đã muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn về chủ đề này, nhưng không bao giờ tìm thấy thời điểm thích hợp.
Mặc dù Dịch Thận Chi là một người bạn tốt, nhưng với tư cách là một người đàn ông, anh ta không phải là một người phù hợp tốt để phụ nữ dựa vào.
Phó Đình Viễn nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, có anh ngăn cản, Dịch Thần Chi không dám lộn xộn đâu."
Tuy lời nói của Phó Đình Viễn rất tự tin, nhưng anh hoàn toàn quên mất rằng nếu Chu Mi muốn lao vào thì anh cũng không thể ngăn cản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]