Chuyện của Phó Giang và Đổng Văn Huệ ầm ĩ rất lớn, trên mạng dùng đủ lời lẽ độc ác để chửi rủa hai người.
Nhưng Phó Giang đang ở nước ngoài, nên không mấy ảnh hưởng, ngược lại Đổng Văn Huệ bị mắng chửi thậm tệ, tức đến mức suýt ngất xỉu, Phó Thiến Thiến không thể chịu đựng được nữa đành phải gọi cho Phó Đình Viễn.
"Anh! Đều tại anh không chịu giúp bố mẹ đấy. Bây giờ mẹ sắp tức chết rồi. Anh mau về đây thăm mẹ đi." Phó Thiến Thiến hét vào điện thoại với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cầm điện thoại sa sầm mặt.
Quả thật cô em gái này của anh cần phải có người dạy bảo cách làm người.
Gì mà anh không chịu giúp bố mẹ mình?
Đầu tiên, chuyện lần này không phải anh ra mặt giúp đỡ là có thể biến mất. Nếu bọn họ đã làm điều này thì sự thật sẽ luôn tồn tại, rất có thể bọn họ sẽ mãi mãi bị Thẩm Thanh Sơn nắm lấy chuyện này để uy hiếp.
Thứ hai, anh không thể thỏa hiệp chuyện này với Thẩm Thanh Sơn.
Nếu anh là Du Ân, anh sẽ không nhượng bộ Thẩm Dao.
Anh cũng không vĩ đại như vậy, vì bảo vệ danh tiếng của bố mẹ mà đánh đổi hạnh phúc cả đời mình, hơn nữa Phó Giang và Đổng Văn Huệ cũng không đáng để anh phải làm thế.
Phó Đình Viễn cúp điện thoại của Phó Thiến Thiến, lái xe về nhà một chuyến.
Đổng Văn Huệ tiều tụy tựa vào thành giường, đôi mắt đã khóc đến mức sưng húp.
Phó Thiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691497/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.