Ai ngờ sau khi Du Ân đưa ra câu trả lời, Phó Đình Viễn vẫn đứng dưới mưa, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô.
Du Ân rống lên: "Phó Đình Viễn, anh bị bệnh à? Anh đang muốn ép tôi nói tôi yêu anh sao?"
Nào có ai lại như vậy chứ, dùng cách giày vò bản thân để ép cô nói yêu anh.
Còn nữa, cô đã nói với anh không biết bao nhiêu lần về tình yêu của cô dành cho anh, nhưng lúc đó anh không tin, không những không tin mà thỉnh thoảng anh còn chế nhạo cô, nói rằng cô đạo đức giả và tham lam của cải.
Bây giờ anh lại dầm mưa dãi nắng bắt cô phải nói, nào có ai bắt nạt người ta như anh chứ?
Nghĩ đến điều này, vành mắt của Du Ân trở nên đỏ hoe vì bất bình.
“Thích thì dầm mưa đi!” Cô mở cửa bước nhanh vào sân, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
Lúc này Diệp Văn cầm ô đi ra, Du Ân nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, may mà cô cũng bị mưa làm ướt sũng nên Diệp Văn sẽ không nhìn thấy cô khóc.
Diệp Văn vừa nhận được một cuộc gọi từ Hà Vĩ Niên, nói rằng Du Ân đã được đưa đến tận cửa, nhưng Phó Đình Viễn đã đợi sẵn ở đó, Diệp Văn sợ Du Ân sẽ lại bị Phó Đình Viễn bắt nạt.
Sau khi đưa Du Ân vào nhà, Diệp Văn hỏi: "Phó Đình Viễn vẫn ở bên ngoài à?"
Du Ân gật đầu: "Vâng."
Diệp Văn bực bội vô cùng: "Bây giờ trưng ra cái dáng vẻ đau khổ này thì có tác dụng gì chứ?"
Nhưng ông ấy không thể quan tâm đến Phó Đình Viễn nữa, nên nhanh chóng nói với Du Ân: "Con đi tắm nước nóng rồi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
Du Ân gật đầu và trở về phòng của mình, khi đang đứng dưới vòi hoa sen ấm áp, Du Ân không hiểu sao lại nhớ đến cảnh Phó Đình Viễn đang ướt sũng trong cơn mưa lớn bên ngoài, tâm trạng của cô bỗng trở nên buồn bực sốt ruột, không biết anh đã đi chưa nữa, nếu cứ dầm mưa như thế thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.
Sau khi vội vàng tắm rửa và thay quần áo, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Đình Viễn, nhưng không có ai trả lời.
Lúc này Du Ân cũng phát hiện ra rằng trên điện thoại di động của cô cũng có nhiều cuộc gọi nhỡ từ Phó Đình Viễn, trước đó cô đang xem phim với Hà Vĩ Niên nên điện thoại di động của cô để ở chế độ im lặng.
Trên đường xem phim về, cô và Hà Vĩ Niên đang tán gẫu về bộ phim nên cô không có thời gian nhìn vào điện thoại di động, không ngờ Phó Đình Viễn lại gọi cho cô nhiều lần như vậy.
Du Ân nhìn thời gian cuộc gọi điện thoại đầu tiên, khi cô vừa quay về, có lẽ Phó Đình Viễn đã đợi ở ngoài cửa từ lâu rồi.
Du Ân rũ mắt xuống, không biết trong lòng đang có loại cảm giác gì.
Khi Du Ân đến phòng khách, cô nghe Thư Ninh nói với Diệp Văn: "Lúc nãy bảo mẫu đi ra ngoài xem xét và nói rằng Phó Đình Viễn vẫn chưa rời đi, chúng ta nên mời cậu ấy vào trong trước đi."
Diệp Văn không đồng ý với lời của Thư Ninh: "Đừng mềm lòng với cậu ta."
Thư Ninh thở dài: "Em không mềm lòng. Nếu trời không mưa, cậu ấy thích đứng bao lâu tùy thích, nhưng bây giờ bên ngoài mưa như trút nước, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra thôi."
Nhà họ Diệp tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc ở thủ đô, trong trường hợp Phó Đình Viễn gặp chuyện không may, báo chí đưa tin chủ tịch Phó nổi tiếng trong giới kinh doanh đã bất tỉnh trước cửa nhà họ lúc nửa đêm thì phải làm sao?
Thấy Du Ân đi ra, Thư Ninh vội vàng đưa cho cô một bát canh gừng trên bàn: "Con mau uống bát canh gừng này trước để tránh bị cảm đi."
Sự cẩn thận của Thư Ninh khiến trái tim Du Ân rất ấm áp, sau khi cảm ơn bà, cô liền cầm lấy và uống cạn.
Sau khi cô uống xong bát canh gừng, Diệp Văn cau mày hỏi cô: "Con có muốn cho cậu ta vào không?"
Du Ân liếc nhìn cơn mưa như trút nước ngày càng gấp gáp ngoài cửa sổ, bất lực nói: "Con bảo anh ta rời đi mấy lần rồi. Ai ngờ anh ta lại ngoan cố không chịu rời đi."
Diệp Văn tức giận hậm hừ: "Cậu ta đang giở khổ nhục kế với con đấy, con đừng mắc mưu, nếu con mềm lòng cho cậu ta vào thì con sẽ thua đấy.”
Du Ân bĩu môi suy nghĩ một hồi rồi quyết định: "Vẫn nên để anh ta vào trước đi, anh ta cứ dầm mưa như thế thì cũng không tốt cho nhà chúng ta đâu."
“Con không mềm lòng, cũng không cảm thấy có lỗi với anh ta, com chỉ nghĩ rằng cứng nhắc như thế này sẽ không giải quyết được vấn đề gì.” Du Ân sợ Diệp Văn sẽ tức giận với quyết định của mình nên đã giải thích.
Đây quả thực là ý kiến thực sự của cô, Thư Ninh cũng đồng ý với cô: "Đúng vậy, ảnh hưởng không tốt."
Sau khi Thư Ninh nói xong, bà sai bảo mẫu mở cửa cho Phó Đình Viễn, Du Ân ngăn bảo mẫu lại và nói: "Để tôi đi."
Thư Ninh muốn ngăn cô lại, cô vừa làm ấm người, nếu đi ra ngoài thì dễ bị cảm lạnh.
Du Ân miễn cưỡng cầm ô đi ra mở cửa cho Phó Đình Viễn, cô vừa thay quần áo xong lại bị ướt vì mưa to gió lớn.
Mở cửa ra, Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn vẫn đang đứng trong cơn mưa gió.
Bộ vest đắt tiền của người đàn ông đã ướt sũng từ lâu, người đàn ông từng cao sang quyền quý nay đã trở thành một con gà ướt nhẹp.
Du Ân liếc anh một cái, trong lòng không khỏi thở dài: Người này thật là kỳ quặc, hiện tại dù chật vật cỡ nào, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thường.
“Vào trước đi.” Du Ân đang đứng dưới mái hiên nói nhẹ với anh.
Phó Đình Viễn nhìn cô một cái thật sâu, không nói chuyện, đi phía sau theo cô vào cửa.
Vì cả người anh ướt sũng nên bảo mẫu dẫn anh vào phòng tắm trong phòng gần hiên nhà, Du Ân lấy một bộ quần áo ở nhà mới từ chỗ Thư Ninh và đưa cho Phó Đình Viễn.
Diệp Văn buồn bực không thôi, lại còn bảo Phó Đình Viễn đi tắm và cho anh mặc quần áo ở nhà, không phải tương đương với việc cho Phó Đình Viễn ở lại qua đêm sao? Từ trước tới nay nhà của ông chưa bao giờ cho người đàn ông không thân thích ở lại, mà lại là người tới vì con gái của ông nữa.
Vốn dĩ ông cho rằng muốn qua đêm thì cũng phải là một nửa kia của Du Ân trong tương lai, nhưng không ngờ hôm nay Phó Đình Viễn lại từng bước tiến vào.
Với Diệp Văn, Phó Đình Viễn đã bị gạch tên khỏi danh sách con rể tương lai của ông ấy rồi.
Thư Ninh ở bên cạnh an ủi: "Cả người cậu ta đều ướt sũng, chúng ta thật sự không thể để cho cậu ta ướt nhẹp mà nói chuyện được."
Diệp Văn hít thở sâu và cố gắng hết sức để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Ông ấy hiện tại nghiêm túc nghi ngờ Phó Đình Viễn cố ý bị ướt đẫm, sau đó chắc chắn gia đình bọn họ sẽ mềm lòng mà cho anh vào nhà.
Du Ân đặt quần áo sạch ở cửa phòng tắm, rồi nói với những người bên trong: "Tôi sẽ đặt quần áo sạch bên ngoài cho anh, anh đưa tay ra lấy là được."
"Cảm ơn..." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông có vẻ như có chút yếu ớt.
Du Ân suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nuốt xuống câu hỏi về tình trạng cơ thể của anh, nhẹ nhàng nói: "Phó Đình Viễn, tôi có vài lời muốn tuyên bố trước."
"Tối nay tôi cho anh vào, chỉ là vì không muốn chịu ảnh hưởng không tốt thôi."
Du Ân đặt quần áo sạch ở cửa phòng tắm, rồi nói với những người bên trong: "Tôi sẽ đặt quần áo sạch bên ngoài cho anh, anh đưa tay ra lấy là được."
Trái tim của cô cũng đã không đau vì anh trong một thời gian dài rồi.
“Vào trước đi.” Du Ân đang đứng dưới mái hiên nói nhẹ với anh.
"Cảm ơn..." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông có vẻ như có chút yếu ớt.
Những người bên trong vân yên tĩnh, Du Ân tự nói tiếp: "Cho nên anh đừng nói hươu nói vượn trước mặt ba tôi."
Sau khi Phó Đình Viễn thay quần áo sạch sẽ và đi ra, Diệp Văn nhất định sẽ nói chuyện với anh, Du Ân hy vọng anh sẽ không hiểu lầm rằng cô đau khổ nên để anh cho anh vào, vì vậy anh sẽ lại tiếp tục nói với Diệp Văn là muốn bắt đầu lại từ đầu với cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]