Ai ngờ sau khi Du Ân đưa ra câu trả lời, Phó Đình Viễn vẫn đứng dưới mưa, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô.
Du Ân rống lên: "Phó Đình Viễn, anh bị bệnh à? Anh đang muốn ép tôi nói tôi yêu anh sao?"
Nào có ai lại như vậy chứ, dùng cách giày vò bản thân để ép cô nói yêu anh.
Còn nữa, cô đã nói với anh không biết bao nhiêu lần về tình yêu của cô dành cho anh, nhưng lúc đó anh không tin, không những không tin mà thỉnh thoảng anh còn chế nhạo cô, nói rằng cô đạo đức giả và tham lam của cải.
Bây giờ anh lại dầm mưa dãi nắng bắt cô phải nói, nào có ai bắt nạt người ta như anh chứ?
Nghĩ đến điều này, vành mắt của Du Ân trở nên đỏ hoe vì bất bình.
“Thích thì dầm mưa đi!” Cô mở cửa bước nhanh vào sân, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
Lúc này Diệp Văn cầm ô đi ra, Du Ân nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, may mà cô cũng bị mưa làm ướt sũng nên Diệp Văn sẽ không nhìn thấy cô khóc.
Diệp Văn vừa nhận được một cuộc gọi từ Hà Vĩ Niên, nói rằng Du Ân đã được đưa đến tận cửa, nhưng Phó Đình Viễn đã đợi sẵn ở đó, Diệp Văn sợ Du Ân sẽ lại bị Phó Đình Viễn bắt nạt.
Sau khi đưa Du Ân vào nhà, Diệp Văn hỏi: "Phó Đình Viễn vẫn ở bên ngoài à?"
Du Ân gật đầu: "Vâng."
Diệp Văn bực bội vô cùng: "Bây giờ trưng ra cái dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691472/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.