Vẻ mặt Chu Mi sững lại một lúc, còn chưa kịp phản ứng, Dịch Thận Chi đã cầm ly rượu trước mặt lên, ngẩng đầu uống cạn.
Phó Đình Viễn nhìn thấy hành động của Dịch Thận Chi, lại liếc nhìn bàn tay của Dịch Thận Chi đang nắm lấy cánh tay của Chu Mi, sắc mặt hơi tối lại.
Sự ngăn cách của Du Ân thêm cho anh cả đêm chưa đủ sao? Dịch Thận Chi còn ở đây gây thêm phiền.
Sau khi Dịch Thận Chi uống rượu xong, Tô Ngưng vỗ tay la hét: "Oa, sếp Dịch, anh hùng cứu mỹ nhân, được nha."
Dịch Thận Chi không nói gì, kéo Chu Mi ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Chu Mi thu tay lại sau khi nói lời cảm ơn.
Du Ân mím môi liếc nhìn Dịch Thần một cái, trong lòng cảm thấy có chút tức giận.
Không phải Dịch Thận Chi không biết Chu Mi là một cô gái tốt, bản thân anh ta lại có đức hạnh không coi trọng tình yêu, tại sao phải đi trêu chọc Chu Mi làm gì.
Trò chơi tiếp tục, sau một vài vòng nữa, khi mọi người đề nghị đây là vòng cuối cùng, khi Phó Đình Viễn xoay chai rượu về phía Du Ân, Du Ân lựa chọn nói thật, không còn cách nào khác ngoài đối mặt với câu hỏi do Phó Đình Viễn đặt ra.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi con ngươi đen thẳm, không nhanh không chậm mà hỏi: "Em và Chung Văn Thành rốt cuộc có phải là người yêu thật sự hay không?"
Du Ân mím môi lườm anh.
Cuối cùng cô cũng hiểu được rồi, đêm nay Dịch Thận Chi đề nghị chơi một trò chơi như vậy, hóa ra tất cả đều là đang mở đường cho câu hỏi này của anh.
Nếu chuyện này là vào trước đây, Du Ân nhất định sẽ cật lực phủ nhận chuyện này với Chung Văn Thành là giả, nhưng đêm nay cô cảm thấy có chút mệt mỏi.
Gần đây cô không muốn để Phó Đình Viễn vì sự việc này mà mưu toan kín đáo tính kế cô như vậy nữa. Anh không thấy mệt à?
Thứ hai, cô và Chung Văn Thành đã giải trừ mối quan hệ trên danh nghĩa này rồi. Cho nên cuối cùng cô thẳng thắn thừa nhận: "Chúng tôi đã giải trừ cái gọi là quan hệ người yêu rồi."
Phó Đình Viễn nhướng mày, khóe môi không khỏi nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Và những người khác có mặt ở đây cũng không có quá nhiều biểu hiện ngạc nhiên, như thể họ cũng chắc chắn rằng cô và Chung Văn Thành không thể là thật.
Du Ân có chút phiền muộn, chẳng trách Phó Đình Viễn nhất quyết ép buộc cô phải thừa nhận chuyện này. Chắc chắn trong lòng anh cũng không tin, nhưng trước đó ngoài miệng cô lại sống chết không thừa nhận nên anh mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy.
Dịch Thận Chi mở miệng làm sôi động bầu không khí: "Hoàn hảo!"
“Trò chơi tối nay đã kết thúc tốt đẹp. Đi nào, chúng ta dô một cái.” Dịch Thận Chi vừa nói vừa giơ ly trong tay lên.
Phó Đình Viễn từ từ nâng ly và nhìn Du Ân đầy ẩn ý.
Du Ân không thèm để ý đến anh, nâng ly uống cạn.
Sau khi buổi tụ tập chấm dứt, cả nhóm đi ra khỏi nhà hàng. Phó Đình Viễn đi đến bên cạnh nghe điện thoại, nhưng khi Du Ân vô tình nhìn sang lại phát hiện sắc mặt của anh tái nhợt, như thể đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Chẳng bao lâu sau, Phó Đình Viễn cúp điện thoại rồi đi thẳng tới chỗ cô, buồn bã thấp giọng nói: "Ông nội bị ngất ở nhà và vừa được đưa đến bệnh viện."
“Bị ngất ư?” Trái tim Du Ân co rút.
Phó Đình Viễn lại nói: "Em có thể đến bệnh viện với tôi không? Tôi sợ ông..."
Trước khi Phó Đình Viễn nói xong, Du Ân đã gật đầu đồng ý. Ông cụ Phó đối xử với cô như cháu gái ruột, vốn dĩ cô còn định ngày khác sẽ đi thăm ông cụ nữa.
Bản thân cô cũng đã trải qua một sự kiện lớn như nhận lại Diệp Văn, theo lý thuyết thì cô nên nói một câu với trưởng bối quan tâm đến cô như ông cụ. Chỉ là chưa đợi cô đến thăm ông cụ, ông cụ đã nhập viện trước rồi.
Những người khác cũng rất lo lắng cho tình trạng của ông cụ và bày tỏ sự lo lắng của họ.
Phó Đình Viễn cũng không biết ông cụ bây giờ thế nào, anh chỉ biết lòng anh nặng trĩu.
Anh không có nhiều tình cảm với Phó Giang, ba ruột của mình. Nhưng tình cảm của anh với ông cụ rất sâu sắc.
Từ khi có trí tuệ và đi học, anh vẫn luôn được ông cụ nuôi dưỡng bên cạnh mình. Mọi đạo lý làm người và thủ đoạn kinh thương của anh, có đến tám phần đều đến từ ông cụ.
Vừa nghĩ đến tình cảnh của ông cụ rất tệ, Phó Đình Viễn không khỏi cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Sau khi đến bệnh viện, hai người xuống xe. Khi đi về phía phòng bệnh, anh thấp thỏm kêu tên Du Ân: "Du Ân."
Du Ân dừng bước lại, quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Phó Đình Viễn giương mắt, dưới đáy mắt tràn đầy vẻ buồn bã: "Nếu tình trạng của ông nội không tốt, em có thể ở bên cạnh tôi một lần nữa vì để khiến ông yên tâm hay không?"
Du Ân trả lời dứt khoát: "Xin lỗi."
Cô không thể.
Khoảng thời gian trước, cô vì chuyện như thế này mà đã từng đồng ý với Chung Văn Thành. Hiện giờ cô không muốn rơi vào vòng xoáy như vậy một lần nữa.
Mặc dù cô cũng muốn làm cho ông cụ vui vẻ nhưng cô không muốn đánh mất tình cảm của mình một lần nữa. Du Ân cũng tin rằng ông cụ chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cô và Phó Đình Viễn bên nhau một lần nữa theo cách này.
Vẻ mặt Phó Đình Viễn như bị tổn thương: "Em có thể giúp Chung Văn Thành, tại sao lại không giúp được tôi?"
Du Ân chỉ thấy buồn cười: "Phó Đình Viễn, anh không thấy như vậy là nực cười lắm sao?"
"Bốn năm trước, vì để khiến ông cụ yên tâm, anh miễn cưỡng cưới tôi. Nay anh lại muốn giẫm lên vết xe đổ nữa à?"
Du Ân nói xong thì không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy ấm ức. Anh coi tình cảm của cô là cái gì chứ? Anh lại coi cô là cái gì?
Lần nào cũng coi cô như một công cụ dỗ dành ông nội anh vui vẻ sao?
"Du Ân..." Phó Đình Viễn hơi bối rối khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Du Ân: "Bốn năm sau tôi vẫn làm như vậy, không phải là giẫm lên vết xe đổ, mà là bắt đầu lại từ đầu."
"Tôi không cố ý làm tổn thương em, lần này tôi thật lòng muốn kết hôn với em."
“Chúng ta hãy đi gặp ông nội trước đi.” Du Ân quay người rời đi, chặn lại tất cả những gì Phó Đình Viễn định nói tiếp theo.
Dù là anh chân thành hay giả dối, tóm lại lúc này cô không cần.
Phó Đình Viễn chỉ có thể theo kịp, không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục cô tin tưởng tấm lòng của anh.
Khi cả hai đến phòng bệnh của ông cụ thì ông cụ vừa mới tỉnh dậy.
Theo lời bác sĩ, lần này ông cụ không nguy hiểm đến tính mạng.
Có lẽ là do ông đã lớn tuổi, hoặc có lẽ do thời tiết gần đây đột ngột chuyển lạnh khiến ông cụ cảm thấy khó chịu, nhưng ông vẫn cố nhịn và thậm chí không nói với người quản gia thân cận của mình.
Chắc đêm nay ông không cầm cự được nữa nên ngất đi.
Du Ân nghe vậy thì rất đau lòng, bước tới "trách móc" ông cụ bằng giọng ấm ức: "Ông nội, ông không được khỏe thì sao có thể nhẫn nhịn chứ?"
Ông cụ rất vui khi thấy cô đến thăm ông cùng Phó Đình Viễn.
Ông dứt khoát bỏ qua câu hỏi của Du Ân, hỏi cô bằng giọng điệu yếu ớt nhưng đầy mong đợi: "Đã trễ thế này mà sao các cháu đến đây cùng nhau?"
Du Ân chưa kịp nói gì thì Phó Đình Viễn bên cạnh cô đã nhẹ nhàng giải thích: "Bọn cháu cùng ăn tối với mấy người Dịch Thận Chi."
Lời nói của Phó Đình Viễn phá tan mọi kỳ vọng trong lòng ông cụ, ánh sáng trong mắt ông cụ mờ đi, ông yếu ớt đáp: "Ồ."
Ông còn tưởng rằng đôi trẻ đã được hòa giải rồi chứ.
Haiz, kỳ thật, ông cũng biết, làm sao có thể dễ dàng hòa giải như vậy?
Một người có tính tình hiền lành như Du Ân, nếu không phải thật sự tổn thương, làm sao có thể quyết định đệ đơn ly hôn?
Và nếu bị tổn thương nặng như vậy thì làm sao có thể hòa giải chỉ trong đôi ba lời được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]