Du Ân và Diệp Văn ôm nhau khóc một lúc, cho đến khi tâm trạng của Du Ân dần bình tĩnh trở lại.
Phó Đình Viễn chủ động đứng dậy nhường ghế ngồi bên cạnh Du Ân rồi đưa tay đỡ Diệp Văn đã ngồi xổm trên mặt đất từ lâu lên ghế sô pha: "Bác ngồi ở đây đi ạ, hai người từ từ nói chuyện."
Diệp Văn liếc anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Du Ân.1
Anh rất thức thời, sau khi biết Diệp Văn là cha ruột của Du Ân và là người mình không thể đắc tội thì cố gắng hết sức để lấy lòng ông ấy.
Phó Đình Viễn lại lấy khăn giấy đưa cho Du Ân, ra hiệu cho cô lau nước mắt.
Sau đó anh lẳng lặng ngồi xuống chiếc sô pha đơn bên cạnh, mặc dù rất muốn ngồi bên cạnh Du Ân, cũng muốn trở thành người cô ôm khi khóc, nhưng lúc này anh không có cơ hội đó.
Du Ân đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại nhưng những giọt nước mắt đã không kìm được vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cô rất xấu hổ nên gạt nước mắt nói: “Con xin lỗi, là do con hạnh phúc quá, không ngờ tình yêu của người cha mà con hằng mong mỏi từ khi còn bé lại thành trở thành hiện thực..."
Sau khi Du Ân nói vậy, cô lại bắt đầu khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô không cảm nhận được một chút tình thương nào từ cha, không ai biết cô đã khao khát biết bao nhiêu.
Cô cũng cố gắng học tập, cố gắng làm việc, cố gắng để bản thân trở nên xuất sắc, mong nhận được sự quan tâm và yêu thương từ Du Thế Quần, nhưng dần dần cô nhận ra rằng dù cô có cố gắng đến đâu thì Du Thế Quần cũng sẽ không thích cô.
Những khao khát có được tình thương của cha đã bị cất giấu tận sâu trong đáy lòng.
Nhưng cô không ngờ nhiều năm sau như vậy, cô lại tìm được cha ruột của mình, người cha ruột này đối với cô rất tốt, cô vui mừng đến mức không ngừng rơi nước mắt.
Những lời nói của Du Ân khiến Diệp Văn mãi mới bình tĩnh lại nỗi kích động mắt.
Đứa con gái quý giá của ông ấy đã chịu nhiều tổn thương đến thế nào...
Phó Đình Viễn cũng đau lòng quay mặt đi, anh biết Du Thế Quần đối xử tồi tệ với Du Ân như thế nào, nếu Du Thế Quần yêu thương Du Ân, ông ta sẽ không bỏ thuốc cô và đưa cô lên giường đàn ông.
Không khác gì bán con gái.
Mặc dù Phó Đình Viễn hiểu rõ sự xúc động của hai cha con, nhưng anh cũng biết rằng họ có một việc rất quan trọng phải làm lúc này, đó là nhanh chóng làm sáng tỏ những tin đồn thất thiệt từ bên ngoài.
Vì vậy, anh đúng lúc nhắc nhở Diệp Văn: "Bác Diệp, nếu bác đã chuẩn bị xong những thứ này, lúc này không phải nên làm sáng tỏ mọi chuyện trước sao?"
Lần này Diệp Văn mang những tài liệu này đến Giang Thành chắc chắn là đã có chuẩn bị.
Nghe xong lời nhắc nhở của Phó Đình Viễn, Diệp Văn nhanh chóng đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, nhìn Phó Đình Viễn nói: "Đúng vậy, chuyện này là quan trọng nhất."
Diệp Văn nói xong liền lấy điện thoại di động ra, bảo người nhanh chóng lên bài thanh minh.
Từ sau khi biết Du Ân là con gái ruột của mình, ông đã chuẩn bị cho chuyện công khai thân phận của Du Ân,
Báo cáo xét nghiệm và ảnh chụp cùng lời thanh minh đều đã được chuẩn bị, chỉ cần đợi lệnh của ông ấy là được.
Sau khi giải quyết vấn đề này, Diệp Văn cúp điện thoại, nhanh chóng nhìn Du Ân, tâm trạng của Du Ân đã dần bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn Diệp Văn và hỏi: "Ba đã sớm biết quan hệ của chúng ta sao?"
Diệp Văn tìm thấy một bức ảnh khác từ đống tài liệu và đưa cho Du Ân: "Lần đầu tiên nhìn thấy con, ba đã đoán ra, bởi vì con rất giống với mẹ của con."
Du Ân cầm lấy và nhìn cô gái trẻ trong bức ảnh, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên.
Thực sự rất giống, đặc biệt là cô gái trong ảnh đang ở những năm tháng đẹp nhất, cô gái bằng tuổi cô bây giờ, khuôn mặt của hai người giống hệt nhau.
Du Ân nhớ lại cảnh lần đầu gặp mặt Diệp Văn, chẳng trách vẻ mặt của Diệp Văn lúc đó lại sững sờ, sau này khi nhìn thấy Thư Ninh, Thư Ninh cứ nhìn cô chằm chằm, cả mắt đều đỏ hoe.
Còn bà cụ nhà họ Diệp sau khi nhìn thấy cô cũng kích động không kiềm chế được, còn tặng cho cô những món trang sức quý giá và một căn biệt thự.
Thì ra tất cả đều biết thân phận thật của cô.
Diệp Văn nói thêm: "Lần đầu gặp mặt, ba đã chắc chắn rằng con là con gái ba, cho nên đã chủ động nhận con là con nuôi, muốn rút ngắn khoảng cách với con."
"Ban đầu ba lo lắng con sẽ cảm thấy lời đề nghị của ba quá đột ngột, vì vậy đã lấy cớ là làm chỗ dựa vững chắc cho con để con không bị bắt nạt."
Khi Diệp Văn nói câu này, nét tươi cười trên mặt lộ ra: "Không ngờ con lại vui vẻ đồng ý đề nghị của ba, ba có thể cảm nhận được con có ấn tượng tốt với ba, ba vô cùng vui vẻ."
“Đây là do huyết thống.” Diệp Văn cảm khái một câu, Du Ân mạnh mẽ gật đầu.
"Trước đây con chỉ coi ba là thần tượng trong lĩnh vực văn học, sau lần đầu tiên gặp ba ở thủ đô, không hiểu tại sao mà con lại cảm thấy rất thân thiết với ba, tin ba sẽ không bao giờ làm tổn thương con dù có chuyện gì đi chăng nữa..."
Lúc này, khi nghe cha con Du Ân và Diệp Văn tâm sự, Phó Đình Viễn nghĩ đến tâm trạng của mình khi Du Ân nói đồng ý nhận Diệp Văn làm cha nuôi.
Vào thời điểm đó, anh hoàn toàn coi Diệp Văn là một ông già có ý đồ xấu.
Diệp Văn tiếp tục: "Lần thứ hai con đến thủ đô, ba đã nhờ người ở khách sạn giúp lấy tóc con để làm xét nghiệm, và kết quả đúng như mong đợi."
Khi Diệp Văn nói điều này, ông ấy đã đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa trán Du Ân một cách âu yếm rồi lẩm bẩm: "Du Ân, con là con gái ruột của ba."
“Ba xin lỗi vì đã bỏ rơi con nhiều năm như vậy.” Diệp Văn xin lỗi Du Ân: “Ba không hề biết mẹ con đã mang thai con khi bọn ta xa cách, nếu ba biết, nhất định sẽ tìm con bằng mọi giá."
Du Ân nhẹ nhàng lắc đầu: "Ba không có lỗi gì để phải xin lỗi con, ba cũng đâu biết đến sự tồn tại của con?"
"Con tin nếu ba biết đến sự tồn tại của con thì nhất định sẽ tìm con, nhất định sẽ yêu thương con."
“Lúc này chúng ta nhận ra nhau vẫn kịp, mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất của Thượng đế.” Du Ân nói rất nhiều chỉ để khiến cảm giác tội lỗi của Diệp Văn giảm đi.
Diệp Văn rất cảm động, con gái của ông ấy thực sự rất tốt đẹp.
Sau đó Diệp Văn đã kể cho Du Ân nghe về quá khứ của ông ấy và mẹ cô: "Lúc đó, ba không tiếp tục tìm bà ấy là không muốn bà ấy bị liên lụy vào chuyện gia đình của ba, ba yêu bà ấy như vậy, sao có thể để bà ấy đi theo ba chịu khổ.”
"Ba không ngờ rằng cuộc chia tay đó lại là mãi mãi, cả đời này ba không thể gặp lại bà ấy nữa."
Lời nói của Diệp Văn khiến Du Ân nhìn cô gái trẻ trong bức ảnh, cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy.
Mẹ cô chết sớm quả thực rất đáng tiếc, con gái như cô hoàn toàn không có chút ký ức nào về bà ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]