Tô Ngưng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của nữ diễn viên mặc váy xanh kia thì bật cười không chút khách khí. Nữ diễn viên mặc váy xanh càng ngày càng cảm thấy xấu hổ, hận không thể đục một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
"Du Ân, cậu thật là, ha ha ha ha." Tô Ngưng cười không dừng được: "Năng lực phản ứng của cậu tuyệt vời thật đấy. Hai chữ "đồ giả" dùng trên người cô ta thật quá khéo."
“Tớ nhìn khuôn mặt kia của cô ta thì đột nhiên nghĩ đến thôi.” Du Ân nói xong lại nhắc nhở Tô Ngưng: “Cậu cười nhỏ chút thôi.”
“Tớ cũng muốn nhỏ tiếng chút, nhưng tớ không thể kiềm chế được bản thân.” Tô Ngưng nói xong lại bật cười. Du Ân đành phải xin một ly sâm panh từ người phục vụ đưa cho Tô Ngưng, dùng đồ uống chặn tiếng cười của cô ấy lại.
Tuy nhiên, trong lòng Du Ân cũng sảng khoái vì trút được giận. Nữ diễn viên áo xanh lam kia rõ ràng là bị Thẩm Dao châm ngòi đến làm nhục cô, sau khi ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo thì chắc chắn sẽ đi kể hết cho Thẩm Dao.
Kế hoạch làm bẽ mặt cô của Thẩm Dao không thành, nhưng ngược lại biết được bộ đồ và trang sức của cô có giá trị xa xỉ thì nhất định sẽ tức chết.
“Chuyện gì mà cười vui thế?” Không biết từ khi nào, Phó Đình Viễn đã đi tới trước mặt các cô.
Đêm nay anh mặc một bộ vest đen, nghiêm nghị và lịch lãm.
Trên bữa tiệc tối có đủ nam diễn viên già, trung, trẻ, cũng như một loạt tiểu thịt tươi mới vào có lưu lượng lại đẹp trai, anh vẫn chói sáng và nổi bật.
Du Ân muốn kéo Tô Ngưng bảo cô ấy đừng nói cho Phó Đình Viễn chuyện vừa xảy ra, nhưng đã quá muộn. Tô Ngưng đã lanh mồm lanh miệng kể cho Phó Đình Viễn nghe chuyện vừa xảy ra.
Sau khi nói xong, Tô Ngưng lại thổi phồng Du Ân: "Anh nói xem có phải Du Ân đáp trả tuyệt vời lắm không?"
Du Ân xấu hổ muốn đưa tay lên che mặt. Anh mắt Phó Đình Viễn rơi vào khuôn mặt trắng như sứ của cô, rất ủng hộ: "Đối với loại người chuyên gây chuyện thị phi thế này, nên đáp trả thật cứng rắn."
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong lại hỏi Du Ân và Tô Ngưng: "Có phải cô ta có vai diễn trong "Truyền kỳ Dung Phi" không?"
Tô Ngưng gật đầu nói: "Hình như là vậy."
Trước đó, ekip của Thôi Thiên Tường phụ trách casting. Phó đạo diễn kia vô cùng háo sắc, nữ diễn viên mặc váy xanh hẳn đã câu kết với phó đạo diễn rồi. Dưới sự nhắc nhở của Phó Đình Viễn, Tô Ngưng và Du Ân đều nhớ ra, có vẻ như cô ta thực sự có một vai nào đó.
Sau khi tiếp nhận, Chung Văn Thành không thay thế cô ta đơn giản chỉ là vì anh ấy cảm thấy đó không phải là một vai đặc biệt quan trọng gì, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng không ngờ lúc này bản thân cô ta lại đến trêu chọc Du Ân, đụng phải họng súng của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn lạnh lùng cau mày nói: "Tôi bảo Chu Mi thông báo cho cô ta, vai diễn của cô ta đã bị hủy bỏ."
Du Ân trừng mắt nhìn Tô Ngưng. Cô ấy đang làm gì vậy, làm gì lại khen Phó Đình Viễn như vậy? Cứ hệt như Phó Đình Viễn đang bảo vệ cô không bằng.
Phó Đình Viễn nhìn ra suy tư của cô, nói thẳng: "Em trừng Tô Ngưng làm gì?"
Khi Du Ân nhìn sang, anh nói: "Tôi chỉ đang bảo vệ em."
Du Ân: "..."
Tô Ngưng không kìm lòng được, lại che miệng cười.
Du Ân hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh nữa.
Anh quá đáng ghét rồi, đoán được cô đang nghĩ gì mà còn cố tình nói ra.
Ha ha.
Ai cần anh bảo vệ chứ?
Tự cô cũng vừa mới phản kích một cú ngoạn mục mà.
Phó Đình Viễn không nói thêm gì nữa, cụp mắt xuống gọi điện thoại cho Chu Mi.
Không bao lâu, chỉ thấy nữ diễn viên váy xanh đang đi cùng với Thẩm Dao cách đó không xa đã cầm điện thoại di động chạy đi với đôi mắt đỏ hoe.
Chắc chắn là đã được thông báo vai diễn đã bị hủy bỏ, đang đau lòng nghĩ cách rồi.
Tô Ngưng ưu nhã nhấp một ngụm sâm panh: "Đầu óc thật sự là thứ tốt, hả giận rồi."
Đầu óc là thứ tốt, nhưng đáng tiếc nữ diễn viên váy xanh không có, cho nên dễ dàng bị Thẩm Dao châm ngòi đến đây gây phiền phức cho Du Ân, không ngờ lại gặp họa vào thân.
Cô ta cũng không hỏi thăm một chút xem danh tính và nghề nghiệp của Du Ân là gì, không hỏi thăm một chút xem rốt cuộc Thẩm Dao và Du Ân có ân oán gì đã vào chung hàng. Giờ thì hay rồi, mất nhiều hơn được.
Trong căn phòng đó, sau khi nữ diễn viên mặc váy xanh bỏ chạy, Thẩm Dao nghiến răng nhìn chằm chằm Du Ân và Phó Đình Viễn.
Vừa rồi, nữ diễn viên váy xanh vừa tức vừa giận mà quay lại hỏi cô ta: "Người phụ nữ bên cạnh Tô Ngưng rốt cuộc có thân phận gì?"
Cô ta giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
“Tôi muốn cười vào quần áo và dây chuyền của cô ta, nhưng ai biết rằng chiếc sườn xám của cô ta lại là của Y. Vả lại sợi dây chuyền đó...” Nữ diễn viên váy xanh nói đến đây thì đáy mắt xẹt qua một tia run rẩy, ngay cả nói cũng chẳng thể nói nên lời.
“Sợi dây chuyền của cô ta thì làm sao?” Thẩm Dao vẫn vẻ mặt lãnh đạm.
Từ nhỏ, cô ta đã được Thẩm Thanh Sơn nuôi dưỡng trong cuộc sống giàu sang, không có món trang sức nào mà cô ta chưa từng đeo.
"Sợi dây chuyền của cô ta xuất hiện trên trang web bán đấu giá Sotheby's. Và cái giá hiển thị trên đó..." Nữ diễn viên hít một hơi dài và nói: "Nó đắt kinh khủng! Giá cao ngất trời!"
“Cái gì?” Thẩm Dao không thể tin được mà lảo đảo lui về phía sau một bước.
“Giá cao ngất trời?” Tử Dạ ở bên cạnh cũng không thể tin được. Từ khi nào Du Ân lại có khả năng đeo một sợi dây chuyền đắt tiền như vậy?
Chắc không phải là do Chung Văn Thành hay Phó Đình Viễn tặng cho cô đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Tử Dạ cắn chặt môi mình, nếu không cô ta sợ ngọn lửa ghen tuông trong lòng sẽ tự thiêu chết mình.
Nữ diễn viên váy xanh lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi tìm cho các người xem."
Cô ta nhanh chóng tìm thấy sợi dây chuyền của Du Ân: "Tôi quan sát kỹ rồi, nó giống hệt nhau."
Sau khi Thẩm Dao nhìn thấy cái giá trên đó, toàn thân cô ta như nhũn ra ở đó.
Cô ta quả thực đã sống trong vàng bạc châu báu từ khi còn nhỏ, nhưng quả thật trên đời này còn có một kiểu sống khác, và kiểu sống đó còn xa hoa và sang trọng hơn mười ngàn lần so với môi trường cô ta đang sống.
Cô ta cho rằng những gì cô ta có được bây giờ là tốt nhất rồi. Nhưng đó chỉ là cách cô ta tự lừa mình dối người mà thôi. Giờ đây sợi dây chuyền của Du Ân đã phá vỡ mọi niềm kiêu hãnh và tự tôn của cô ta.
Cô ta sững người ở đó, mãi một lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.
Ghen tị, tuyệt vọng, buồn bực, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc muôn hình vạn trạng đan xen trong lòng cô ta.
Tử Dạ ở một bên cười khẩy: "Làm thế nào mà cô biết thứ cô ta đeo là chính phẩm?"
Nữ diễn viên váy xanh nghĩ tới lời mình nói bị đáp trả, sau đó nghĩ đến vẻ mặt ung dung của Du Ân, lắc đầu nói: "Tuyệt đối là thật."
Nếu cô đeo đồ giả, Du Ân sẽ không bình tĩnh như vậy. Huống hồ cô cũng không phải là một diễn viên, dù có diễn thế nào cũng chẳng thể diễn được vẻ tự tin như vậy.
Tử Dạ nói thêm: "Sợi dây chuyền mà cô ta đeo càng đắt tiền thì hành vi sau lưng của cô ta càng là bẩn thỉu. Có gì mà phải ghen tị?"
Nhưng dù nói như vậy, Tử Dạ vẫn không khỏi siết chặt hai tay.
Bởi vì ngay cả khi muốn leo lên nhân vật cỡ ông lớn như vậy, cô ta cũng không thể. . Truyện Mạt Thế
Nữ diễn viên mặc váy xanh không nói gì nữa, vì điện thoại di động của cô ta vang lên.
Sau khi kết nối xong, không biết đối phương nói gì, sắc mặt cô ta nhất thời thay đổi, sau đó lại hoảng sợ nói: "Trợ lý Chu, sao lại đột nhiên hủy bỏ vai diễn của tôi? Hợp đồng không phải đã ký rồi sao?"
Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia không nói gì thêm mà cúp máy. Cô ta đành phải khóc lóc chạy ra ngoài tìm người đại diện để nghĩ cách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]